Khi Hồng Nhạn Trở Về

Chương 4



Tiêu Chấp đưa ta về cung, không làm gì cả, chỉ để nghe ta hát, tiện thể sai làm cho ta một chén bánh ngọt ngấy mỡ mà ta hay làm. 

 

Hắn ngày càng kiệt lực, dưới tà áo hoa lệ là một thân tàn gầy bệnh. 

 

Nhưng không ngờ, ta c.h.ế.t còn sớm hơn hắn một chút.

 

Hậu cung của Tiêu Chấp trống rỗng, các thế gia đều rình rập. 

 

Vì được Tiêu Chấp sủng ái, ta trở thành mục tiêu oán ghét. 

 

Một chén rượu độc dâng lên, thế là kết thúc đời ngu ngốc của ta.

 

Ta vẫn nhớ trước khi c.h.ế.t, Tiêu Chấp lao đến kêu gọi ta, mặt đầy sự hoảng hốt. 

 

Khi đó ta nghĩ: thật đáng thương. 

 

Hóa ra ngay cả người đứng đầu thiên hạ, bày mưu tính kế, cuối cùng cũng giống ta. 

 

Không bao giờ có được thứ mình mong muốn.

 

6

 

“Ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi vẫn là nữ nhi chưa xuất giá của Giang gia, làm sao dẫn ta tìm được người đó?”

 

Một câu nói kéo ta trở về thực tại.

 

Tiêu Chấp dường như cuối cùng đã quyết định. 

 

Bước chân hắn từng bước một chẳng hề dễ dàng. 

 

Nhưng kiếp này có ta bên cạnh, có lẽ hắn cũng sẽ bớt khổ phần nào.

 

Vài ngày trước ta đã tính kỹ. 

 

Nếu ta kết thân với Tiêu Chấp, chẳng bao lâu hắn sẽ rời kinh về phong địa, đó lại là điều thuận tiện cho hành tung của ta. 

 

Nhưng Giang gia vốn thuộc phe Tam hoàng tử, ở triều tuy không mạnh mẽ lắm nhưng có ảnh hưởng nhất định. 

 

Nếu liều lĩnh gả cho hắn, chưa nói nhà ta có đồng ý hay không, ngay lập tức đã quá lộ liễu, tất nhiên sẽ lọt vào mắt Thái tử và Tam hoàng tử. 

 

Vì vậy, ta nghĩ ra một mưu kế. 

 

Không gì dễ thoát thân hơn là giả làm một “người đã c.h.ế.t”.

 



 

Sau yến thưởng hoa, ta lại đóng cửa ở lì không ra. 

 

Ngược lại, Giang Thiền suốt ngày đến quấy rầy.

 

Hôm đó Thẩm Hàn Chu đến phủ, cùng phụ thân bàn việc. 

 

Ta bỗng xả lòng thương, mang cho Giang Thiền một đĩa bánh, thấy nàng hôm nay thần sắc lơ đãng, đứng ngồi không yên, ta liền đề nghị dắt nàng ra vườn chơi.

 

Giang Thiền ngại ngùng hồi lâu, hỏi ta có biết vì sao Thẩm Hàn Chu hôm nay đến không.

 

“Ta tất nhiên biết, hắn đến cầu thân.”

 

Kiếp trước, cũng chính là hôm ấy, hắn đến cầu thân Giang Thiền.

 

Nghe thế, khuôn mặt Giang Thiền chùng xuống, hiện ra nụ cười nhẹ rồi buông tay.

 

“Hoá ra muội biết… ta… ta sẽ chúc phúc cho hai người!”

 

Ta suy nghĩ, không lẽ kiếp này nàng vẫn sẽ trở nên điên dại sao?

 

Giang Thiền thấy vẻ hoang mang trên mặt ta, lại hỏi: 

 

“Muội không biết sao, Hàn Chu ca ca là đến cửa cầu thân muội đấy?”

 

Ta bàng hoàng đứng sững, thốt ra: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Thẩm Hàn Chu sao có thể lấy ta? Vậy ngươi định thế nào?”

 

“Hôn sự này vốn thuộc về muội, hơn nữa Hàn Chu ca ca vốn không ưa ta…” 

 

Nàng nói nhỏ dần, cuối cùng bật ra một nụ cười mỉm đầy cay đắng.

 

“Thêm nữa, thực ra ta chẳng hề muốn gả! Ta thích phiêu bạt bốn phương, muốn xem thế gian ngoài kia!”

 

Nàng thất vọng như vậy, làm ta bật cười vì tức giận.

 

“Giang Thiền, ngươi tưởng đang bố thí cho ta sao? Nghĩ rằng trao Thẩm Hàn Chu cho ta là tốt ư?”

 

“A?”

 

 Giang Thiền ngây ngốc nhìn ta, vội lắc đầu:

 

“Ta không có ý đó.”

 

Ta bóp mạnh vai gầy của nàng, nhìn nàng dữ dội.

 

“Đó vốn là món nợ ngươi còn thiếu ta, có muốn hay không cũng là chuyện của ta, ta không cần ngươi thương hại!”

 

“Ngươi ngốc thế, còn mơ được ra ngoài du ngoạn, chưa kịp rời khỏi phủ đã có thể bị bán mất!”

 

Giang Thiền bị lời nói của ta vả vào mặt như tát nước, nàng liền muốn khóc. 

 

Ta quả nhiên vẫn rất ghét nàng.

 

Ta đưa tay, đẩy nàng xuống ao trong vườn. 

 

Trong đôi mắt hoảng hốt của Giang Thiền, ta nghe mình thốt ra lời nhẹ nhàng:

 

“Ta hận ngươi.”

 

“Nhưng ngươi tốt nhất là cả đời cứ mãi ngây thơ như vậy.”

 

7

 

Ta không né tránh ai, cứ thế đẩy Giang Thiền xuống nước.

 

Nhiều nha hoàn thét lên rồi nhảy xuống cứu người. 

 

Tiếng náo động truyền ra, cả tiền viện đều xúm tới.

 

Với hành động của ta, không ai có thể biện bạch thay ta. 

 

Phụ thân tức đến run rẩy, chỉ tay vào mũi ta mắng rành rành:

 

“Mẫu thân ngươi cả đời lương thiện, sao lại sinh ra một đứa con độc ác như ngươi!”

 

Họ chắc chắn nghĩ so với ta, Giang Thiền mới thật giống là con của mẫu thân. 

 

Nhưng ta biết mình còn có thể làm gì? 

 

Ta thậm chí chưa từng nhìn thấy sinh mẫu, nào biết bà là người ra sao. 

 

Thẩm Hàn Chu nhìn ta, đôi mắt đầy thất vọng.

 

“A Nguyệt, sao muội lại làm thế?”

 

Có lẽ hắn lại hối hận rồi. 

 

Ai bắt ta phải trọng sinh đúng vào lúc này chứ? 

 

Nếu sớm hơn chút, ta có thể như hắn muốn, thà rằng chưa từng quen biết hắn.

 

“Vì sao?” 

 

Ta cười điên dại.