Tuy dưỡng phụ và dưỡng mẫu đối xử chẳng ra sao, ta vẫn rất nhớ nhà.
Sửu lão bà lại là người thương ta nhất trong phủ.
Lúc bà nhìn ta thì luôn có khoảnh khắc thanh tỉnh.
Bà kể từng có một tiểu chủ nhân, ban đêm cứ quấy khóc không chịu ngủ, bà liền hát ru dỗ dành.
Ta khi ấy làm nha hoàn ở Trung Nguyên, ở đó từng nghe qua điệu hát dân gian Giang Nam.
Toàn là Sửu lão bà dạy ta.
Ngay cả mấy món điểm tâm ngọt lịm kia, cũng là bà dạy ta làm.
Bà nói, tiểu chủ nhân của bà thích nhất là ăn.
Sau này, khi phủ tan người tán, ta lưu lạc chạy nạn, cuối cùng thất lạc với bà.
Đời trước, Tiêu Chấp vẫn luôn tìm kiếm bà, nhưng nửa mặt của bà bị hủy, hai nốt ruồi đỏ trên tay cũng vì giấu thân phận mà bị hơ cho phỏng mất.
Thêm vào đó, bệnh điên ngày một nặng, làm sao dễ tìm thấy?
Sau này khi hắn tìm được, bà đã điên loạn cực độ, chẳng sống được mấy ngày.
Tất nhiên, không chỉ có Tiêu Chấp tìm bà.
Năm xưa biến cố trong cung, Ôn ma ma chín c.h.ế.t một sống chạy ra ngoài, trong tay còn nắm chứng cứ hoàng hậu nương nương hãm hại mẫu phi Tiêu Chấp.
Bởi thế mà khắp nơi đều truy lùng bà, hoặc là để lấy chứng cớ, hoặc là để diệt khẩu.
Về sau, cũng nhờ có bà mà Tiêu Chấp lật lại vụ án cho mẫu phi mình, đánh được một trận xoay chuyển cục diện.
Hắn đưa Ôn ma ma về ở cùng.
Đêm xuống, ta mượn ánh sáng trong phòng, ngồi dưới hành lang thử thêu một đôi hộ tất.
Dẫu sao cũng từng làm nha hoàn, chút cơ bản vẫn biết.
Chỉ là hai đời đều đã quen sống mười ngón tay chẳng dính nước xuân, nên tay nghề vụng về, hộ tất xiêu vẹo chẳng đẹp.
Phụ thân Tiêu Chấp thực chẳng phải thứ gì tốt, lại vứt con đến chốn khổ hàn này.
Nhưng đời này ta còn trông hắn ngồi lâu thêm trên ngai vàng, sao có thể để hắn lại mang bệnh căn?
Tiêu Chấp từ trong phòng đi ra, vành mắt còn đỏ.
Trước kia ta quen nhìn bộ dáng hắn uể oải, lại chẳng ngờ thiếu niên này cũng có một mặt sinh động như thế.
Ôn ma ma không nhận ra hắn, có lẽ bởi hắn đã cách xa quá nhiều so với tiểu chủ nhân trong ký ức của bà.
Nhưng nay bà cũng không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa, sẽ có một ngày, bà nhớ lại được.
“Ngày trước ma ma từng kể với ta chuyện trong cung, cho nên ta mới biết thân phận của bà, cũng biết cả chuyện của ngài.”
Ta thuận miệng bịa bừa với Tiêu Chấp.
Hắn đại khái vĩnh viễn không biết, tất cả những điều liên quan đến hắn, vốn dĩ là chính miệng hắn từng nói với ta.
Nhưng may mà có Ôn ma ma ở đây, chuyện này coi như qua trót lọt.
Cố Tuyệt sắc mặt đại biến.
Hắn là người hiểu rõ nhất Ôn ma ma quan trọng với Tiêu Chấp thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Giang cô nương, trước kia đắc tội nhiều, mong cô nương đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt ta!”
Ta đè nén ý cười nơi khóe môi, hào phóng nói:
“Ôi, đi đường lâu như vậy, toàn thân mỏi nhừ, nếu có nước nóng tắm gội thì tốt biết bao.”
Cố Tuyệt lập tức nghe ra ý ngoài lời, vội vã chạy đi nhóm lửa nấu nước.
Dưới ánh trăng tịch mịch, ta dựa vào vách, nhìn bóng dáng hơi cô tịch của Tiêu Chấp, lại khe khẽ ngân nga điệu hát Giang Nam kia.
Một lúc lâu, chỉ nghe hắn khẽ nói một câu:
“Đa tạ.”
Theo gió tan đi.
9
Châu phủ chia quyền mà trị, Tiêu Chấp thân là một vương gia, rốt cuộc cũng chỉ có hư danh.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Rồng mạnh còn khó áp được rắn đất, huống hồ hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.
Đời trước, Tiêu Chấp đã phải chịu không ít khổ sở, mới có thể khuấy động được vũng nước đục nơi phong địa này.
Những ngày ta đóng cửa không ra ngoài, đều là dốc sức hồi tưởng lại mấy năm tới sẽ xảy ra những biến cố trọng đại nào.
Giá lương thực, giá ruộng đất… tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng bởi những đại sự ấy.
Có những thông tin đó, còn lo gì không kiếm được tiền?
Mà đã có chỗ kiếm tiền, lại có ai không muốn chen một chân vào?
Khi người ta cảm thấy ngươi có giá trị lợi dụng, tự nhiên sẽ đưa thiệp mời đến cửa.
Không bao lâu sau, Tiêu Chấp liền kết giao được với quan viên trong châu phủ.
Lại một mùa đông nữa, ngoài cửa sổ tuyết dày đè nặng cành trúc.
Tiêu Chấp thay bộ đại bào mới cắt may bằng hồ cừu đen, ngồi trước bàn sách, ngón tay thon dài cầm bút lướt trên giấy.
Hắn như rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của ta, ngẩng đầu hỏi:
“Ngươi còn muốn nhìn đến khi nào?”
Mỗi lần thấy bộ dáng thư sinh nho nhã này của hắn, ta lại không nhịn được trêu chọc một phen:
“Điện hạ lớn lên khôi ngô, sao lại không cho người ta nhìn?”
“Hồi còn ở kinh thành, nghe nói có bao nhiêu nữ tử vì muốn được nhìn phong thái của điện hạ mà chen chúc đến đầu rơi m.á.u chảy đó thôi.”
Vành tai Tiêu Chấp càng đỏ bừng, khiến ta cảm thấy hắn có phần làm mất đi “danh tiếng” công tử ăn chơi đất kinh thành.
Hắn nghẹn rất lâu, mới bật ra được một câu lạc đề:
“Không có nữ tử nào đến xem ta, đó đều là bọn họ nói bậy. Cho dù có… ta cũng chưa từng nhìn lại họ.”
Ta miễn cưỡng phụ họa vài câu, nhưng suy nghĩ đã bay xa.
Đời trước, đúng vào thời điểm này, chỉ vì dung mạo của Tiêu Chấp mà xảy ra một chuyện lớn.
Chỉ huy sứ Chu Mặc, vốn ham sắc đẹp, nam nữ không chừa.
Kiếp trước, Tiêu Chấp chính là vì ủy thân vào tay hắn, mới công phá được bức tường sắt nơi phong địa.