Khi Hồng Nhạn Trở Về

Chương 7



Trong đầu ta lại hiện lên bóng dáng gầy gò kia. 

 

Khi ấy, Tiêu Chấp đang nghĩ gì nhỉ?

 

Có lẽ cả đời này ta cũng chẳng biết được nữa. 

 

Bởi vì kiếp này, hắn không cần phải bước lại vết xe đổ ấy.

 

Bởi vì ta sẽ đích thân nhập cuộc.

 

10

 

Những ngày thường, yến tiệc của đám quyền quý vốn chẳng hề hiếm.

 

Để tiện bề hành sự, đôi khi ta sẽ cải trang thành cơ thiếp của Tiêu Chấp, theo hắn cùng đi dự tiệc.

 

Ánh mắt Chu Mặc lại rơi xuống người ta.

 

Hắn ta đã nhiều lần ám chỉ, muốn ta theo hắn ta. 

 

Ta đều từ chối.

 

Nhưng lần này, hắn lại đem Tiêu Chấp ra uy h.i.ế.p ta.

 

“Ninh vương ở phong địa làm ăn đúng là thuận buồm xuôi gió, kinh thành hai vị kia tranh đấu dữ dội, hẳn cũng chẳng muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng chứ?”

 

Tiệc tàn, Chu Mặc kéo ta rời đi. 

 

Tiêu Chấp giữ chặt lấy tay ta, đôi mắt dõi thẳng vào Chu Mặc chợt trầm xuống.

 

Chu Mặc lại không hề sợ hãi:

 

“Vương gia chẳng lẽ nhỏ nhen đến vậy? Giang cô nương đã gật đầu rồi, vương gia lại chẳng chịu nhường?”

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu, trong lúc Tiêu Chấp còn kinh ngạc, len lén nhét chiếc khăn tay trong tay ta cho hắn.

 

Chu Mặc gấp gáp, ta lại thế nào cũng muốn hắn phải đưa ta về phủ trước đã.

 

Hắn chỉ nghĩ ta xấu hổ.

 

“Tiêu Chấp cái loại tiểu tử non nớt ấy, nào biết thương hương tiếc ngọc. Con chim yến nhỏ này vẫn phải rơi vào tay ta thôi!”

 

“Ngươi theo ta, ắt có vinh hoa phú quý không đếm xuể. Tiêu Chấp bất quá chỉ là một cái mặt mũi đẹp, thêm chút khôn vặt mà thôi.”

 

Ta đưa tay che mặt, cười khẽ. 

 

Chu Mặc liền không nhịn nổi, nhào tới.

 

Khoảnh khắc kế tiếp, nét mê loạn trên mặt hắn bỗng cứng đờ.

 

Thay vào đó, là nỗi kinh hãi.

 

“Ngươi…!”

 

Ta một cước đạp ngã thân thể cứng ngắc kia, tay siết chặt chuôi d.a.o găm nơi n.g.ự.c hắn, xoay mạnh một vòng, rồi bất ngờ rút ra.

 

Chu Mặc ầm ầm ngã xuống đất, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp mặt ta.

 

Ta phì một ngụm nước bọt xuống xác hắn, khóe môi cong lên nụ cười. 

 

Quả nhiên là một kẻ thối nát, đến m.á.u cũng hôi thối như vậy.

 

Chu Mặc vốn xuất thân lưu manh đầu đường xó chợ, hành sự ngang ngược, kết oán chẳng ít.

 

Chỉ là hắn lại không tự biết thân biết phận.

 

Hắn còn không hiểu, kẻ bị loại khỏi cuộc cờ này, chính là hắn.

 

Tiêu Chấp đứng ngoài cửa, thị vệ của hắn đã vây nơi đây kín không kẽ hở.

 

“Chu Mặc đã c.h.ế.t, điện hạ có thể sắp đặt người của mình vào rồi. Chắc hẳn thái thú đại nhân cũng không dám không đáp ứng điều kiện nhỏ nhoi này.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trong mật thất Chu phủ còn giam giữ đủ loại mỹ nhân. Trong đó có một người tên Trương Văn, có thể trọng dụng. Hắn vốn sẽ kết giao cùng điện hạ ở Chu phủ, sau này trở thành cánh tay trái đắc lực. Đó cũng là lý do ta buộc phải đích thân đến đây.”

 

Nếu để kẻ khác ra tay trước, chẳng phải Tiêu Chấp sẽ mất đi một tướng tài sao?

 

Nhưng Tiêu Chấp vẫn đứng yên bất động. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Trong ánh lửa lập lòe, gương mặt hắn khi sáng khi tối, thoáng như mang vài phần quỷ dị.

 

Khi nhìn Chu Mặc, giọng hắn lại vô cùng chắc chắn:

 

“Nàng hận hắn.”

 

Ta ngẩn ra.

 

……

 

Sau khi trở về, ta phát sốt cao.

 

Trong cơn mơ hỗn loạn.

 

Ta thấy Tiêu Chấp không ngừng ép hỏi ta.

 

“Nàng hận Chu Mặc? Vì sao?”

 

“Ánh mắt nàng nhìn hắn, toàn là hận ý.”

 

“Nàng từng quen hắn sao?”

 

Ta như sắp nhớ ra rồi.

 

Vì sao ta phải hận hắn?

 

Nhưng chớp mắt, ta lại thấy Giang Thiền, Thẩm Hàn Chu, phụ thân, ca ca.

 

Từng cái đầu lần lượt rơi xuống đất.

 

M.á.u chảy thành sông.

 

Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, có một người chẳng biết mệt mỏi mà lau gương mặt ta.

 

Hắn khẽ thì thầm:

 

“Rốt cuộc là vì sao, đáng để nàng làm đến mức này?”

 

“A Yến, nàng có thể nói cho ta biết không?”

 

Ta nghe thấy chính mình mơ hồ thốt ra một câu:

 

“Thẩm Hàn Chu…”

 

Đôi tay ấm áp trên mặt ta lập tức khựng lại.

 

11

 

Chớp mắt ta đã rời kinh được năm năm. 

 

Ở kinh thành, Tam hoàng tử và Thái tử đấu êas không ngừng, có vẻ hai bên sẽ cùng tổn thương lẫn nhau. 

 

Ta và Tiêu Chấp tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội để quấy phá. 

 

Triều thế vì thế mà chao đảo. 

 

Bằng chứng chống lại Cố gia cũng đã được dâng lên bàn của Hoàng thượng. 

 

Hoàng đế bí mật triệu Tiêu Chấp hồi kinh.

 

Kiếp trước, Cố Tuyệt c.h.ế.t vào đúng thời khắc này. 

 

Trên đường về kinh, Tiêu Chấp rơi vào phục kích. 

 

Cố Tuyệt võ công cao cường, nhưng đã chắn cho Tiêu Chấp một kiếm, không được cứu chữa kịp.