Khi Hồng Nhạn Trở Về

Chương 9



Tam hoàng tử một thời vang dội, tưởng như ngai vàng đã trong tay. 

 

Ai ngờ chẳng mấy chốc, chuyện mượn binh, lén tuyển binh, tham ô tư lợi… hàng loạt bê bối lần lượt phơi bày.

 

Tam hoàng tử có lẽ vò đầu bứt tóc không hiểu nổi, những bí mật y chôn sâu nhất sao lại biến thành từng tờ danh sách đầy thuyết phục, trải lên trước mặt phụ hoàng. 

 

Đúng là bị lột sạch, có những chuyện đến chính y cũng không rõ. 

 

Hoàng thượng tức giận quá độ, bệnh nặng không dậy.

 

Ngài truy phong mẫu phi của Tiêu Chấp làm Hoàng hậu, lập Tiêu Chấp làm Thái tử, giao việc nước cho hắn quản lý. 

 

Lúc này mọi người mới giật mình nhận ra bao nhiêu năm Tiêu Chấp âm thầm ẩn nhẫn. 

 

Hoàng thượng bệnh tình càng nặng, một lần kiểm tra liền phát hiện là tam hoàng tử yêu dấu có can dự đầu độc, ngài nghẹn mấy tiếng rồi phun m.á.u.

 

Không bao lâu sau, Hoàng thượng băng. 

 

Tiêu Chấp lên ngôi.

 

Biến loạn liên tiếp, quyền lực đổi tay, triều đình ai nấy đều lo sợ, trong đó đương nhiên có Giang gia và Thẩm gia. 

 

Tân đế truy xét, kẻ nào có tội thì xử, người được thưởng, kẻ ấy hưởng. 

 

Là cựu thuộc hạ của Tam hoàng tử, đầu họ vẫn treo lơ lửng lưỡi d.a.o, chẳng biết sẽ bị c.h.é.m xuống lúc nào.

 

Khi ta ôm thánh chỉ về nhà, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ lạ lùng, ngay cả khi trước kia được nhận về phủ Thượng thư cũng chưa từng có cảm giác này. 

 

Cảm giác xấu hổ hay ân tình thân thuộc đều không quan trọng. 

 

Kiếp trước họ cuối cùng còn để lại cho ta một mạng sống. Ta nợ họ điều đó.

 

Khi ta đến, phụ thân, ca ca và Thẩm Hàn Chu đều đứng ngoài cổng. 

 

Thẩm Hàn Chu nhìn ta, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc:

 

“Nàng, nàng là…”

 

Không trách được sự sửng sốt của hắn ta, chừng hai tháng trước hắn ta còn nhìn thấy ta trong bộ y phục kia. 

 

Ta hít sâu một hơi, giữa ánh nhìn của mọi người, hạ khăn che mặt xuống.

 

14

 

Dạo này Tiêu Chấp bận rộn lắm. 

 

Không chỉ lo việc triều chính, hắn còn bận… tức giận. 

 

Ta khẽ nghiêng đầu, chu đáo hỏi:

 

“Điện hạ vì sao nổi giận đến thế?”

 

Hắn hừ lạnh một tiếng, ném tấu chương trình tay xuống bàn. 

 

Những năm này hắn trưởng thành hơn nhiều, nét mày thêm phần nghiêm nghị, khi không cười có vẻ oai nghiêm.

 

“Nghe nói hôm nọ Thẩm Hàn Chu trông thấy nàng thì bị bệnh nặng.”

 

“Vừa tỉnh, hắn dâng tấu xin trẫm ban hôn, muốn cùng nàng thành thân!”

 

Ta khẽ nhướng mày, hóa ra là vì chuyện này.

 

“Ồ, vậy điện hạ đã đồng ý chăng?” 

 

Hắn nhìn ta như thấy kẻ ngốc, sắc mặt càng khó coi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xét về huyết mạch thân sơ, đương nhiên Giang ái khanh mới là chính thống. Trẫm tất phải hỏi qua nàng rồi mới quyết, nếu không há chẳng phải hồ đồ gán ghép uyên ương sao?”

 

Ta ít khi thấy hắn ra vẻ mỉa mai như vậy, liền trêu:

 

“Ồ, dù sao cũng là chuyện trung thân đại sự cả đời, tất phải bàn bạc cùng Thẩm gia nữa mới được. Ta hôm nay đã hẹn gặp họ, nên cáo từ trước.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tiêu Chấp sững, mắt trợn tròn.

 

“...Gì cơ?”

 

Hắn không tin ta có thể thản nhiên nhận như vậy rồi vội đi. 

 

Nhưng ta hôm nay không đến gặp Thẩm Hàn Chu, mà đến gặp Giang Thiền. 

 

Lần trước đem thánh chỉ đến Giang phủ chỉ gặp vội, viện bị ta đốt đã được sửa sang lại, bày trí chẳng khác gì lúc ta rời đi. 

 

Chỉ có tượng chim hồng nhạn chạm khắc ở đầu giường là thô ráp, rõ rành rành tay nghề non.

 

Phụ thân và ca ca đều đỏ mắt, hình như có nhiều lời muốn nói. 

 

Ta lại không biết phải nói gì, chỉ hẹn sẽ gặp sau. 

 

Kết quả hôm qua nhận được tin của Giang Thiền: lần này nàng thật sự định du ngoạn bốn phương.

 

“A Nguyệt, xin lỗi.” 

 

Giang Thiền cúi đầu, mi mắt run nhẹ. 

 

Ta không hiểu nàng xin lỗi vì điều gì.

 

“Thực ra hôm muội tự thiêu mà c.h.ế.t, lòng ta… từng có chút mừng thầm.” 

 

Ta nhíu mày, suýt nghĩ mình nghe sai.

 

“Khi đó ta nghĩ, nếu muội c.h.ế.t, Hàn Chu ca ca sẽ cưới ta.”

 

“Nhưng sau biết, ta mới biết người mà Hàn Chu ca ca yêu thực ra là muội, dù không có muội, hắn cũng không cưới ta.”

 

“Ta nghĩ ta đã phần nào hiểu nỗi hận muội nói hôm đó, hóa ra là cảm giác như vậy.”

 

Nàng nói xong, nhẹ nhõm nở nụ cười, nhưng trông còn thảm hơn khóc. 

 

Căn phòng lặng hẳn, nàng như kẻ chờ phán quyết, chờ ta tuyên án. 

 

Ta chưa từng tưởng tượng Giang Thiền lại có suy nghĩ thế. 

 

Thân hình ta như kiềm không nổi mà bật cười, nha hoàn tưởng ta lại phát điên. 

 

Thực ra người thực sự nhẹ nhõm là ta.

 

“Hoá ra cuối cùng cũng để ta bắt được sơ hở rồi. Ta liền biết, ngươi làm sao có thể như người ngoài đồn đãi, thanh khiết vô tỳ vết, hoàn toàn không nhiễm bụi trần?”

 

Giang Thiền nghe vậy liền đỏ bừng mặt, lóng ngóng phủi tay lên mặt như thể nếu ta nói thêm, nàng sẽ xấu hổ đến muốn đ.â.m đầu vào tường.

 

“Xin lỗi… xin lỗi! Ta thực quá tệ.”

 

“Muội làm thế nào mới chịu tha thứ cho ta?”

 

Ta im lặng. 

 

Quả nhiên, với loại người này chẳng đáng nói nhiều. 

 

Ta móc ra một miếng ngọc bài khắc chữ “Yến” ném vào lòng nàng. 

 

Giang Thiền sững sờ nhìn.