Ta và Tiêu Chấp bàn bạc: hành tung có thể đã lộ, tốt nhất tránh con đường cũ.
Ta cùng Tiêu Chấp đi đường tắt.
Cố Tuyệt dẫn đội tinh nhuệ đi đường khác, giả vờ hộ giá.
Ai ngờ vẫn sập bẫy.
May thay, số người thủ trên đường tắt ít.
Nhưng để bảo vệ ta, Tiêu Chấp trúng tên.
Ta dìu hắn chạy trốn tới một quán trọ hẻo lánh.
Nghĩ rằng mọi chuyện đã tạm yên, chỉ cần hắn dưỡng thương chút, rồi ta cùng hắn đánh về kinh.
Không ngờ có toán người xông tới lùng sục quán trọ.
Người tới mặt mày hung hãn, mang theo ý đồ chẳng lành.
Ta lập tức dặn Tiêu Chấp:
“Ngài đã có chút sức, thấy tình hình không ổn thì nhảy ra cửa sổ chạy, ta sẽ chặn bọn chúng.”
Hắn mặt mày tái nhợt, nắm chặt ta:
“Ta không đi, ta không bỏ nàng lại một mình.”
Hắn khiến ta vừa tức vừa buồn cười.
“Tiêu Chấp, đang tỏ ra anh hùng làm gì?”
“Ngài nghĩ mình chỉ có một mình sao? Sau lưng ngài có bao người? Cố thị vệ, Ôn ma ma, Trương Văn...”
Hắn càng níu, giọng đau như xát đá:
“Sao nàng không tính cả nàng vào?”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt bi thương như muốn thiêu đốt người ta.
Ta nghẹn một nhịp.
Tiêu Chấp, sao đời này ngươi vẫn thoáng lộ vẻ ấy?
“Nàng nói cho ta biết vì sao nàng tới bên ta?”
“Sao nàng luôn nhìn ta mà như đang nhìn người khác?”
“Nhưng ta và Thẩm Hàn Chu... rõ ràng chẳng giống nhau chút nào!”
“A Yến, nàng để ta c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho mình bạch, được không??”
Ta bịt miệng hắn, bất đắc dĩ nói:
“Trước nay ta không biết, ngài thật khéo nũng nịu.”
Thông minh như Tiêu Chấp, sao không nhận ra điều bất thường nơi ta.
Ta thở dài, áp trán vào trán hắn, hạ giọng:
“Khi ngài lên ngôi, ta sẽ nói cho ngài biết.”
“Ta tin ngài sẽ thắng, năm năm trước là vậy, năm năm sau cũng vậy.”
Lúc ấy có tiếng người đập cửa quán trọ.
Ta đứng dậy, khoác khăn chê mặt, lòng bàn tay run mồ hôi, cố buộc bản thân phải trấn định.
Nhìn lên, ánh mắt chạm phải một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc là Thẩm Hàn Chu.
12
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày khoảnh khắc nhìn thấy ta, Thẩm Hàn Chu liền sững sờ c.h.ế.t lặng, như hoá đá ngày tại chỗ.
Xa nhau mấy năm, lần gặp này như cách cả một đời.
Nếu là Thẩm Hàn Chu đến, rõ ràng kẻ đứng phía sau là phe Tam hoàng tử.
Ta thu liễm thần sắc, trong thoáng chốc đã tính e sẵn đối sách:
“Không biết chư vị đại nhân đến đây vì cớ sự gì?”
Nếu chỉ nói là có vài phần giống nhau nơi lông mày khóe mắt, cớ sao đến thanh âm cũng chẳng dại biệt chút nào?
Thẩm Hàn Chu run rẩy, muốn vén màn che mặt ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Khoảnh khắc ấy chạm đến ta, ta liền khẽ nghiêng đầu, tựa như bị kinh hãi, rồi ngước mắt nhìn lại hắn với nỗi nhục nhã uất hờn:
"Đại nhân, đây là ý gì! Ta vốn là thê tử của lương gia, há có thể chịu nổi hành vi mạo phạm, khinh bạc đến thế?"
Mấy tên tùy tùng bên cạnh lập tức nhíu mày, vừa muốn bước lên, liền bị hẳn giơ tay ngăn lại.
"Thứ lỗi, là ta đường đột. Chỉ là dung nhan nương tử quá đỗi giống với... một vị cố nhân của ta."
Giống ư? Đương nhiên là giống rồi.
"Chẳng hay nương tử có thể cho ta một cái nhìn..."
Ta chau mày, vội vàng ngắt lời:
"Đại nhân khi thì bảo ta buông khăn che mặt, lát nữa lại muốn ép ta làm điều gì nữa đây?”
“Ta tuy chỉ là nữ nhi yếu ớt, nhưng cũng không phải loại dễ dàng để kẻ khác bịa đặt lý do vụng về rồi tùy ý chà đạp danh tiết đâu!”
Năm xưa, t.h.i t.h.ể kia được chuẩn bị theo đúng vóc dáng ta, dẫu có cháy đen thành than, nhưng toàn thân vẫn mang theo những trang sức châu ngọc ta thường dùng, thậm chí cả ngọc bài cũng khắc chữ “Yến”.
Không ai hiểu rõ hơn Thẩm Hàn Chu rằng cố nhân của hắn đã sớm vùi mình dưới cửu tuyền rồi.
Bên cạnh, tùy tùng thấy cơ hội liền xông lên châm chọc:
“Chúng ta đến tìm người, một nữ nhân sao có thể một mình ở đây? Trong phòng há có nam nhân chăng?”
Ta trợn trắng mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, mở tung cửa:
“Nha hoàn của ta chỉ đi lấy nước, các vị không tin cứ lục soát, sao dám bôi nhọ danh dự ta! Ta thà c.h.ế.t cho xong!”
Lời ta chạm đúng chỗ mềm trong lòng Thẩm Hàn Chu.
Hình bóng hắn ta suýt đứng không vững, liền ra lệnh lui thuộc hạ.
“Chỗ này không có gì, đi nơi khác tra xét!”
Ta như trút được gánh nặng.
Nhiều năm như thế, hắn ta vẫn chẳng thay đổi, vẫn dễ bị động lòng.
Thẩm Hàn Chu lúc này mày mặt đầy hổ thẹn, gò má ửng đỏ, ánh mắt thoáng đau:
“Xin lỗi, chỉ vì nương tử với cố nhân của ta có phần tương tự về dung mạo và thành âm, ta mới bất chấp mà xúc phạm. Mong nương tử tha thứ.”
“Ta chỉ là...”
“Ta quá nhớ nàng.”
13
Ta cùng Tiêu Chấp hồi kinh, bầu trời bỗng đổi sắc.
Hoàng hậu cùng Thái tử thế lực lớn, đã khiến Hoàng thượng sinh nghi.
Giờ đây dựa vào việc oan hại trung lương, họ bị phế truất.