Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra

Chương 74



Lau nước mắt, Avery tức giận quay người và lao ra khỏi đồn. Cô không ký giấy, cũng không lấy lại điện thoại từ Elliot.

Elliot ký giấy tờ và rời khỏi đồn.

Trên đường lái xe về nhà, anh đưa điện thoại cho cô và nói nhỏ.

- Anh không xem.

Avery cầm điện thoại, và thở dồn dập vừa nói.

- Nhưng anh đã biết bên trong có gì rồi.

- Chúng có quan trọng không? Những bức ảnh đó...

Avery nghiến răng và tự cảnh báo mình không được mất bình tĩnh với Elliot. Rốt cuộc thì anh là người đã giúp cô lấy lại điện thoại.

- Nếu em nói với anh rằng đứa bé mà anh ép em phá thai không phải của Cole mà là của anh... Anh có cảm thấy tội lỗi không? - Cô nắm chặt điện thoại và hỏi.

Elliot quay đầu lại và liếc nhìn cô. Biểu cảm của Avery rất nghiêm túc, và có vẻ như cô không đùa.

- Từ các phương pháp điều trị IVF hả? - Anh nuốt nước bọt và khàn giọng đáp lại.

- Phải. - Avery trả lời.

Cô nhìn anh và nói.

- Anh đã tự tay g.i.ế.c đứa con của mình. Anh có cảm thấy tội lỗi không?

Cô hy vọng nhìn thấy dù chỉ một chút hối hận trên khuôn mặt anh để khiến mình cảm thấy tốt hơn. Cô cầu nguyện rằng anh là một người đàn ông bằng xương bằng thịt chứ không phải là một cỗ máy kiếm tiền m.á.u lạnh.

Biểu cảm trên khuôn mặt Elliot khiến cô bối rối.

Anh biết rằng mình sẽ làm tan nát trái tim cô, nhưng anh vẫn trả lời một cách thờ ơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Anh không muốn. Ngay từ đầu nó đã không nên được sinh ra.

Avery cười khúc khích lạnh lùng và hỏi.

- Anh có bình tĩnh như vậy không nếu chính cha mẹ anh nói như vậy về anh?

- Anh sẽ cảm ơn họ nếu họ không bao giờ sinh ra anh. Không phải ai cũng muốn được sinh ra trên thế giới này, Avery à. - Anh trả lời.

Avery nhướng mày. Anh không muốn được sinh ra sao? Tại sao vậy? Mẹ của Elliot yêu anh vô điều kiện, anh có sự nghiệp thành công và có rất nhiều người xung quanh đối xử với anh như thể anh là trung tâm vũ trụ của họ… Tại sao anh lại bi quan như vậy?

Anh đã phải trải qua điều gì?

- Anh có bị trầm cảm không? Có những phương pháp điều trị chứng trầm cảm. Nếu anh bị bệnh, anh nên đi khám bác sĩ càng sớm càng tốt. - Avery hỏi khi cô không thể không phân tích những lời anh nói theo góc nhìn y khoa.

Biểu cảm trên khuôn mặt Elliot giãn ra đôi chút.

- Nếu bị bệnh có thể khiến em nghĩ đến anh, thì hãy đối xử với anh như một người bệnh!

Khi họ về đến biệt thự thì đã gần nửa đêm. Khi Avery vào phòng, cô mệt mỏi đến nỗi không còn sức lực để nghĩ về bất cứ điều gì. Cô lên giường và ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Đêm nay, cô có một giấc mơ. Cô mơ thấy lý do đằng sau sự bi quan của Elliot. Trong giấc mơ, cô thấy Elliot lúc còn trẻ và cha của anh.

Cha của anh là một người đàn ông cực kỳ nghiêm khắc và không hề kiên nhẫn với cậu con trai thích đùa nghịch của mình. Elliot trẻ tuổi phải chịu đựng cơn thịnh nộ từ chiếc thắt lưng tàn nhẫn của cha mình cho đến khi chảy máu… Tiếng khóc thét của anh thật đau lòng.

Những hình ảnh đẫm m.á.u trong cơn ác mộng khiến cô kinh hoàng tỉnh giấc. Bên ngoài cửa sổ, bình minh đã ló dạng, và bầu trời đang sáng dần.

Avery chống tay đứng dậy và bắt đầu lẩm bẩm một mình, cố gắng khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn,

- Không đời nào cha anh ấy lại đánh anh ấy như vậy. Kể cả nếu có, mẹ anh ấy cũng sẽ ngăn cản… Giấc mơ hầu như luôn trái ngược với thực tế. Không đời nào anh ấy bị ngược đãi.

Tuy nhiên, thật lạ lùng khi cô tin chắc rằng Elliot hẳn đã trải qua điều gì đó đen tối nên anh mới ghét thế giới này nhiều như vậy. Anh không chỉ ghét thế giới này mà còn không muốn đưa thế hệ tiếp theo vào đó.

Không ai sinh ra đã là người xấu. Sự căm ghét của cô đối với anh đột nhiên giảm bớt đôi chút. Anh không có lỗi, và cô cũng vậy. Chỉ có số phận mới đáng trách khi khiến cuộc sống của họ trở nên gắn bó với nhau.