Sáng hôm sau, vào bữa sáng, Avery và Elliot ngồi im lặng ở bàn ăn. Cô ăn trứng và bánh mì nướng, còn anh ăn ngũ cốc.
- Cảm ơn vì tối qua đã lấy lại điện thoại cho em. - Avery nói, phá vỡ sự im lặng giữa họ.
- Anh xin lỗi về mẹ anh. - Elliot nói. Cuối cùng anh cũng nói ra lời xin lỗi đã làm phiền anh.
- Anh không phải là người đánh em. Tại sao anh lại xin lỗi? - Avery hỏi. Má cô ửng hồng.
- Bà ấy không nên tát vào mặt em. Nếu có ai chạm vào mặt anh, anh sẽ … - Elliot nói bằng giọng cứng nhắc.
Trước khi anh kịp nói hết câu, Avery giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve má anh. Làn da của anh mịn màng đến ngạc nhiên và cảm giác dễ chịu khi chạm vào ngón tay cô.
Mắt Elliot đang cháy bỏng và yết hầu của anh lăn trong cổ họng, tay anh run rẩy nhẹ quanh cốc sữa.
- Được rồi, chúng ta hòa nhau rồi. - Avery nói khi cô rút tay lại và cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, và da trên những ngón tay chạm vào má anh như đang bốc cháy.
Cô vội vàng ăn xong bữa sáng và trở về phòng. Vết bầm trên mặt cô nhẹ hơn hôm qua và không đau nhiều như trước.
Avery trang điểm nhẹ để che vết bầm. Cô không thể tiếp tục ở trong nhà nữa. Văn phòng đã gọi cho cô nhiều lần trong suốt cả tuần và Trust Capital cứ cách ngày lại gửi yêu cầu.
Cô bước ra khỏi phòng sau khi mặc quần áo. Elliot đã rời đi.
- Cô có định đến văn phòng không, thưa cô? Để tôi gọi tài xế nhé. - Bà Cooper nói rồi đi gọi tài xế.
Avery đang đợi ở cửa trước thì điện thoại của cô reo.
- Hôm nay cô có thời gian rảnh không, cô Tate? Tôi có một việc muốn nhờ. - Giọng của Ben vang lên qua loa điện thoại.
- Chuyện gì vậy? Anh chắc là tôi có thể giúp chứ? - Avery hỏi với vẻ bối rối.
- Tôi chắc chắn. Cô có ở nhà không? Tôi sẽ đến đón cô. Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn khi gặp nhau. - Ben trả lời một cách chắc chắn.
- Được thôi. - Avery do dự trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa giờ sau, Ben đến cổng biệt thự. Ngoại trừ màu sắc là trắng thay vì đen, anh có cùng kiểu xe với Elliot.
- Hôm nay anh không đến văn phòng sao, anh Schaffer? - Avery hỏi khi cô nhảy vào ghế hành khách và thắt dây an toàn.
- Tôi không cần phải chấm công ở văn phòng. Chúng tôi cần cô giúp chọn quà. - Ben cười toe toét.
- Anh có ý gì khi nói “chúng tôi”? Chúng ta đang nói đến ai khác à?
- Những người quản lý khác ở văn phòng. Sinh nhật của Elliot sắp đến rồi. Chúng tôi cần mua quà cho anh ấy, nhưng chúng tôi không chắc nên mua gì. Đây là lúc cô vào cuộc.
- Sinh nhật của anh ấy là khi nào? - Avery hỏi một cách ngại ngùng.
- Cô không quan tâm đến chồng mình sao? - Ben cười khúc khích và anh cảm thấy thương hại Elliot.
Chelsea tôn thờ anh ấy như một vị thần trong khi Avery đối xử với anh ấy như rác rưởi. Mặc dù vậy, anh ấy vẫn tự nguyện chọn trở thành rác rưởi.
Má Avery đỏ bừng vì xấu hổ. Cô chỉ nghĩ ra một cái cớ và nói.
- Tôi khá bận rộn.
- Tất nhiên là cô bận. Công ty của cô đang trải qua giai đoạn khó khăn, và cô đang làm luận án của mình. Tôi chắc rằng cô thậm chí còn bận rộn hơn cả Elliot. - Ben nói.
- Anh đang chế giễu tôi. Tôi không biết anh ấy thích gì. Tôi e rằng mình sẽ không giúp được nhiều. - Avery nói khi cô nhận thấy giọng điệu trêu chọc trong giọng nói của anh, nhưng cô không tức giận vì điều đó.
- Tất nhiên, cô có thể giúp. Chúng ta hãy đến trung tâm thương mại. - Ben nói khi lái xe vào đường cao tốc.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Không có nhiều người vào buổi sáng trong tuần.
Avery và Ben bước vào trung tâm mua sắm và đi thẳng đến khu trang sức ở tầng một.
- Anh ấy có thích trang sức không? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đeo bất kỳ món nào... Trang sức không phải là món quà phù hợp hơn cho phụ nữ sao? - Avery nhướn mày bối rối và hỏi.
Ben không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành thật với cô.
- Elliot chưa bao giờ nhận bất kỳ món quà nào từ chúng tôi. Nhưng bây giờ anh ấy đã có cô, cô có thể nhận một món quà từ chúng tôi thay mặt anh ấy. - Anh nói.