Lúc mười giờ sáng, một chiếc Rolls-Roice dừng lại trước cổng một ngôi nhà cộng đồng cũ. Cửa xe mở toang, và một bóng người cao lớn bước xuống xe.
Elliot mặc một chiếc áo khoác chần bông dài màu xanh navy, một chiếc khăn quàng cổ màu xám và một đôi bốt da mới. Mặc dù anh mặc ấm, nhưng khuôn mặt anh nhợt nhạt và hốc hác.
Tính khí lạnh lùng và cao quý của anh không phù hợp với mọi thứ xung quanh.
Người lái xe và vệ sĩ đi theo Elliot, mang theo những món quà đắt tiền.
Laura chạy từ bếp ra mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà sửng sốt khi nhìn thấy Elliot.
- Sao cậu lại ở đây? - Laura sững người.
Rồi bà mở cửa, giục giã.
- Vào đi! Tôi nghe nói cậu bị ốm. Cậu ổn chứ?
Mặc dù mới đầu mùa đông, nhưng trời không đủ lạnh để mặc áo khoác.
Elliot liếc nhìn sàn nhà sạch sẽ và do dự.
- Chúng tôi có cần cởi giày không?
- Không, không cần đâu! Vào đi! - Laura lập tức lắc đầu.
Bà mời Elliot vào trong và nhìn thấy những hộp quà mà tài xế và vệ sĩ đang mang theo.
- Sao cậu lại mang nhiều quà thế? - Laura bối rối hỏi.
Avery đã mang hết hành lý của cô về vào tối qua. Laura không dám hỏi cô bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, bà đoán rằng con gái bà đã chia tay Elliot mãi mãi, đó là lý do tại sao cô kéo hành lý của mình trở lại.
Laura không bao giờ ngờ Elliot sẽ đến.
- Tôi đến đây để thăm bà. - Elliot bước đến ghế sofa và ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi tài xế và vệ sĩ đặt những món quà vào phòng khách, họ rời đi. Laura tìm thấy điều khiển từ xa và bật lò sưởi.
- Ồ… Cậu và Avery… tối qua… - Laura có vẻ bối rối, và bà không biết phải mở lời thế nào.
- Tôi không gặp cô ấy vào tối qua. Có một số hiểu lầm giữa cô ấy và tôi. - Elliot nhìn Laura một cách chân thành và nói.
- Ồ… Con bé hiếm khi kể cho tôi nghe bất cứ điều gì về cậu. Vì vậy, tôi không biết phải nói gì. - Laura rót cho anh một cốc nước nóng và nói thêm.
- Cậu trông không ổn lắm. Cậu nên nghỉ ngơi ở nhà.
- Tôi ổn. - Anh cầm lấy cốc nước bằng cả hai tay.
Laura ngồi ở cuối ghế sofa và nhìn anh. Một người bệnh không thể kiểm soát hoàn toàn hành vi của mình, và Elliot trông thật oai vệ và khó gần vào lần cuối bà gặp anh.
Laura do dự, và cuối cùng bà hỏi câu hỏi mà bà đã ấp ủ trong lòng.
- Elliot, cậu cảm thấy thế nào về Avery? Tôi đã ly hôn với cha con bé khi con bé còn rất nhỏ, và con bé đã không được trải nghiệm cuộc sống với ông ấy... Cậu có thể tưởng tượng ra môi trường mà con bé lớn lên; nó không nhận được bất kỳ tình yêu bình thường nào. Nếu cậu không thích nó thì hãy trả tự do cho nó.
- Đây không phải là lúc để nói về chuyện ly hôn. Gần đây, cô ấy đã gần gũi hơn với một người đàn ông, Charlie Tierney. Bà có thể không biết anh ta, nhưng tôi thì biết. - Elliot nhấp một ngụm nước và nói.
Laura ngay lập tức hiểu ý anh.
- Cậu đang nói rằng Charlie không phải là một chàng trai tốt à?
- Tôi hy vọng bà có thể thuyết phục cô ấy tránh xa Charlie Tierney. - Elliot gật đầu.
- Được rồi, tôi sẽ nói với con bé khi nó thức dậy. - Laura gật đầu liên tục.
Elliot cau mày và liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là mười rưỡi sáng. Avery vẫn còn ngủ sao?
- Tối qua con bé đi ngủ muộn, nên nó vẫn chưa thức dậy. - Laura giải thích.
Ngay khi Laura nói vậy, cửa phòng ngủ mở ra và Avery bước ra trong bộ đồ ngủ. Mái tóc dài của cô rối bù, và cô vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Tuy nhiên, đôi mắt đờ đẫn của cô đột nhiên sáng lên khi nhìn thấy Elliot.
- Avery, Elliot ở đây vì con. Mẹ sẽ mua một ít đồ ăn. Hãy nói chuyện vui vẻ với cậu ấy nhé. - Laura viện cớ và đi ra ngoài.
Avery liếc nhìn lò sưởi. Sau đó, cô nhìn vào chiếc áo khoác chần bông của Elliot. Có vẻ như anh vẫn còn ốm.