- Nếu anh bị ốm thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.
Sau khi Avery nói vậy, cô quay lại lấy một cốc nước và rót một ít.
- Hôm nay anh khỏe hơn nhiều rồi. - Elliot tháo khăn quàng cổ ra.
- Đó là những gì anh nói hôm qua. - Avery uống nước và đặt cốc xuống.
Sau đó, cô đi vào phòng khách và nhìn thấy những món quà trên sàn.
- Những thứ này để làm gì? - Avery hỏi.
- Không tốt khi đến tay không.
Anh suy nghĩ vài giây rồi đổi chủ đề.
- Hôm nay anh mới biết tối qua em đã về.
- Anh đến đây chỉ để nói thế thôi à? - Avery bước đến ghế sofa và ngồi xuống, nhìn khuôn mặt gầy gò của anh bằng đôi mắt hạnh nhân.
Có một khoảng cách hơn một mét giữa hai người.
- Chelsea và anh…
- Tôi không muốn nghe. Tôi không muốn biết anh có mối quan hệ như thế nào với cô ấy. - Avery ngắt lời anh.
Elliot nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, và anh thầm cảm thấy bất lực.
- Anh định nói về Charlie và tôi tiếp à? Elliot, ngay cả khi tôi bị anh ta lừa dối thì tôi cũng sẽ tự chịu hậu quả. Tôi sẽ không kéo anh vào rắc rối này, và tôi sẽ không nhờ anh giúp. Vì vậy, đừng nhắc đến chuyện này với tôi nữa. - Cô nhìn anh và nói.
Avery giống như một đứa trẻ nổi loạn. Anh càng cảnh báo cô không nên làm thế thì cô càng làm theo.
Elliot mím môi, và anh có vẻ mệt mỏi khi lặng lẽ tiêu hóa những gì cô nói.
Avery hơi đói, vì vậy cô đứng dậy đi vào bếp và nhìn thấy bữa sáng mà mẹ cô đã để trong máy hâm thức ăn cho cô.
Sau đó, cô lấy một chiếc bánh rồi trở lại chỗ ngồi của mình trên ghế sofa. Cô ăn một cách thích thú, và anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.
- Anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không còn gì nữa, thì về đi! - Sau khi Avery no căng, cô lại nhìn anh.
- Anh muốn ở lại ăn trưa. - Elliot nói.
Avery sửng sốt vì cô không biết phải từ chối anh như thế nào. Dù sao thì đó cũng chỉ là một bữa ăn, và cô không phải là người nhỏ nhen đến thế.
- Anh có thể ở lại ăn! Tôi ra ngoài đây! - Avery đứng dậy khỏi ghế sofa, định thay đồ và rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Avery, em sẽ không bao giờ về nhà nữa sao? - Elliot đứng dậy khỏi ghế sofa và đi theo cô đến cửa phòng ngủ.
- Đây là nhà của tôi. - Avery trả lời.
- Mẹ anh có nói gì với em đêm qua không?
- Không.
Cô không muốn gây thêm rắc rối. Hơn nữa, anh giờ đã yếu rồi, anh nên nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.
- Chuyện của chúng ta không liên quan gì đến người khác. Tôi không nghĩ chúng ta hợp nhau.
- Thế nào được coi là “hợp nhau”? - Elliot bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Phòng ngủ chỉ rộng hơn mười mét vuông một chút, ngoại trừ một chiếc giường và một tủ quần áo, còn rất ít chỗ để di chuyển.
Một cảm giác áp bức ngay lập tức tràn ngập căn phòng.
- Khi tôi thoải mái với người kia, thì đó là hợp nhau.
Sau đó, Avery ngẩng đầu lên nhìn Elliot và nói thêm.
- Nhưng anh làm tôi rất khó chịu.
Những lời cô nói khiến anh tức giận.
- Charlie có làm em thấy thoải mái không?
Elliot nghiến răng và lặp lại.
- Anh ta có làm em thấy thoải mái không?
- Dù sao thì ở bên anh ta vẫn thoải mái hơn ở bên anh!
Cô cảm thấy anh nghiêng người về phía mình, và cô đưa tay ra đẩy anh ra.
- Đừng có trơ tráo như vậy! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không dám đánh anh chỉ vì anh là bệnh nhân!
Tiếng kéo khóa vang lên.
Elliot cởi khóa áo khoác. Ngay sau đó, anh cởi áo khoác và treo lên giá phơi đồ bên cạnh.
Anh mặc một chiếc áo phông cổ chữ V màu xám bên trong. Phía trên đường viền cổ áo là yết hầu gợi cảm của anh, và có vẻ như có những giọt mồ hôi trên cổ anh.
- Sao anh lại cởi đồ? Anh có thể lại bị lạnh!
Avery lấy áo khoác của anh ra khỏi giá phơi đồ và muốn anh mặc vào. Tuy nhiên, anh trực tiếp bế cô lên và ném cô lên giường.