Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra

Chương 98



- Avery! Em quên mất mình là vợ của ai rồi sao?! Anh đã bảo em tránh xa Charlie ra! Đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh! - Elliot nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy của cô và ghim chặt chúng lên trên đầu cô.

Đã lâu rồi Avery mới thấy anh cáu kỉnh và điên cuồng như vậy. Anh trông thật yếu đuối, nhưng sức mạnh của anh thật đáng sợ. Cô không dám chống cự anh, vì cô càng chống cự, anh càng trở nên điên cuồng hơn.

Avery nằm xuống lặng lẽ vì những đứa con cô đang mang trong mình. Cô đợi anh trút hết sự bất mãn của anh.

- Sao em không nói gì cả? - Ánh mắt rực cháy của Elliot nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Avery. Những ngón tay anh xoa má cô, cuối cùng trượt từ lông mày xuống sau tai cô.

- Anh muốn em nói gì? Anh muốn nghe gì? Em sẽ nói với anh. - Cô nói.

Cơn giận trong lòng Elliot ngay lập tức bị dập tắt.

- Avery, anh thực sự không thể được tha thứ sao?

Giọng nói của Elliot khàn khàn và mềm mại, những ngón tay anh luồn qua mái tóc cô để nhẹ nhàng nắm lấy cô trong lòng bàn tay. Cơ thể anh hơi nóng, và Avery cảm thấy thực sự ấm áp.

- Anh không phải là người không thể được tha thứ. - Đôi mắt của Avery chuyển động nhẹ, bỏ đi lớp ngụy trang.

- Elliot, anh thật tuyệt vời. Mọi thứ về anh đều tuyệt vời... Nhưng, em muốn sống một cuộc sống yên bình, vậy nên hãy để em đi.

Niềm hy vọng trong mắt Elliot tan vỡ, và anh không muốn nghe cô nói nữa. Sau đó, anh phủ lên đôi môi anh đào của cô bằng môi mình.

Vào buổi trưa, vệ sĩ gõ cửa. Laura mở cửa và cho anh vào.

- Anh Foster đâu? - Vệ sĩ ngay lập tức trở nên cảnh giác khi không thấy ai trong phòng khách.

- Trong phòng. - Laura chỉ vào cửa phòng ngủ.

- Ồ... - Vệ sĩ trả lời.

Anh muốn hỏi khi nào Elliot sẽ ra ngoài, nhưng anh sớm nhận ra rằng câu hỏi đó là thừa vì không ai ngoài chính Elliot biết điều đó.

- Tôi đã làm bữa trưa. Cậu có muốn ăn không? Người kia đi cùng cậu đâu? Gọi cậu ấy vào. Chúng ta sẽ cùng ăn tối. - Laura nồng nhiệt nói.

Người vệ sĩ ủ rũ bước đến cửa phòng ngủ, áp tai vào cửa.

Bên trong không có tiếng động nào.

- Ngôi nhà không cách âm, và nếu họ nói chuyện bên trong, chúng ta có thể nghe thấy từ bên ngoài. Có thể cậu ấy đang ngủ. Tôi nghĩ cậu ấy vẫn còn ốm! - Laura nói.

- Bác sĩ bảo anh ấy không được ra ngoài, nhưng anh ấy vẫn khăng khăng muốn đến. - Người vệ sĩ thở dài.

- Đừng lo! Cậu ấy sẽ ổn khi ở với chúng tôi. - Laura gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Avery đâu? - Người vệ sĩ cảnh giác hỏi.

- Con bé cũng ở trong đó. - Laura trả lời.

Người vệ sĩ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

- Họ ở trong đó bao lâu rồi?

- Có lẽ một tiếng? Tôi ra ngoài mua đồ tạp hóa trước đó, nên tôi không biết hai người họ vào khi nào. Nếu cậu không ăn thì tôi sẽ ăn trước. - Laura vừa nói vừa bước về phía bếp.

Người vệ sĩ không có tâm trạng ăn. Mối quan hệ của họ gần đây đã căng thẳng, và Elliot thì rất ốm yếu. Avery có thể dễ dàng g.i.ế.c anh trong phòng!

Nghĩ đến điều này, vệ sĩ không còn quan tâm nữa và chỉ mở cửa phòng ngủ. Tuy nhiên, anh ta được chào đón bằng một cảnh tượng bất ngờ.

Elliot nằm khỏa thân trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, bất động…

Avery đứng cạnh giường, cầm một chiếc chăn. Cô ấy có lẽ không ngờ có người đẩy cửa ra, vì vậy cô ấy trông khá ngạc nhiên.

- Cô đã làm gì với anh Foster?! - Vệ sĩ gầm gừ, sải bước đến giường và đưa ngón tay ra để xem Elliot có còn thở không.

Avery rất ấn tượng trước trí tưởng tượng của vệ sĩ.

- Anh ấy không c.h.ế.t mà đang ngủ.

Vệ sĩ rụt tay lại trong sự xấu hổ và liếc nhìn cơ thể Elliot một lần nữa.

- Sao cô lại cởi quần áo của anh ấy! Sao cô lại là một kẻ dâm đãng như vậy!

- Đừng có nói xấu tôi! Anh ấy tự cởi nó ra. - Avery trừng mắt nhìn vệ sĩ.

Rồi cô nói thêm.

- Nếu anh không tin tôi, anh có thể hỏi anh ấy khi anh ấy tỉnh lại!

- Ồ. - Vệ sĩ thở hổn hển và liếc nhìn Avery.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ mùa hè, và làn da hở ra của cô thoáng hiện những gì vừa xảy ra.

- Tôi sẽ ra ngoài! Chăm sóc anh ấy cẩn thận nhé!

Anh ta sải bước ra ngoài sau khi nói xong.

Đầu Avery nặng trĩu vì tức giận. Cô ngồi xuống mép giường và liếc nhìn Elliot.