Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta xuyên không thành Vương phi, vừa mở mắt đã bị Vương gia lôi ra c.h.é.m đầu.



"Lại thêm một kẻ đến từ thế giới khác, ban chết."



Ta sợ tới mức "bịch" một tiếng quỳ xuống dập đầu:



"Đại ca, đừng g.i.ế.c ta! Ta học đại học chuyên ngành nông nghiệp, là cao thủ trồng trọt đó! Ngươi giữ mạng chó của ta lại tuyệt đối không lỗ đâu!"



Cày lưỡi cong, guồng nước lớn, phân bón... Chỉ cần đại ca không g.i.ế.c ta, ta thật sự cái gì cũng làm được!



1.



Đồ án tốt nghiệp của ta bị thằng em khóa dưới đem đi hầm, trong lúc không hề hay biết ta đã chén sạch cả một nồi canh gà, sau đó mới biết con gà này chính là tác phẩm tốt nghiệp của mình.



Ta khóc lóc, làm loạn, giãy đành đạch, kích động quá hóa ngất rồi "ngủm" luôn.



Tỉnh lại lần nữa đã ở trong một sân viện cổ kính, sang trọng.



Còn chưa kịp ú ớ "Mình đang ở đâu thế này?", một thanh kiếm đã kề ngay cổ ta.



"Vương gia, Vương phi tỉnh rồi."



Thị vệ cầm kiếm nói: "Hô hấp hỗn loạn, đồng tử giãn to, ánh mắt nhìn ngài đờ đẫn lại xa lạ, thuộc hạ chắc chắn đây lại là một kẻ đến từ thế giới khác."



"Lôi ra c.h.é.m đi."



Vương gia tuấn tú ngồi trong sân đáp.



Ta ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện, sau đó bị người ta túm cổ lôi ra ngoài.



Ánh nắng ngoài sân chói chang, mà ta xuyên không chưa được một phút đã sắp đi đời nhà ma.



Khoan đã!



Chết... c.h.ế.t á?



Lúc này ta mới phản ứng kịp mình sắp gặp phải chuyện gì.



Ta liều mạng giãy giụa, ôm chặt lấy tên thị vệ sắp xử tử mình không buông, khóc lóc om sòm cầu xin hắn tha cho ta một mạng.



Tiếc là chẳng ai thèm để ý.



Trong sân rộng lớn có đến mấy chục người hầu, không một ai ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều cung kính cúi rạp đầu.



Thôi xong đời ta rồi!!!



Ta điên cuồng bám víu, trên người tên thị vệ ta bám như đỉa, như một con gián bẩn thỉu, nhất quyết không cho hắn có cơ hội lôi ta xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Vừa nãy ta liếc qua mặt đất, trên những khe đá lát sàn còn đọng nước có vệt máu, kẻ xấu số trước đó chắc cũng chỉ mới c.h.ế.t cách đây một hai tiếng, bảo ta làm sao dám xuống đất chứ.



Ta vừa khóc vừa gào, cùng tên thị vệ cầm kiếm thi gan, nhất quyết không chịu buông tay.



Giằng co một hồi lâu, Vương gia ngồi trong sân suy tư sự đời có vẻ mất kiên nhẫn, hắn sải bước tới, túm ta ra ném xuống đất, giọng điệu cáu kỉnh:



"Sao thế, đám người dị giới các ngươi ngay cả thị vệ của ta cũng không tha à, không "cua" được ta liền ra tay với người bên cạnh ta?"



Hả? Hắn đang nói cái quái gì thế?



Ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, ngơ mất hai giây mới kịp hoàn hồn.



"Oan uổng quá đại ca ơi, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu xa gì với ngài!"



"Trước khi xuyên không ta chỉ là một con mọt sách, ngoài đọc sách ra thì chỉ có xuống ruộng làm ruộng, thật sự cái gì cũng không biết!"



Ta khóc lóc thảm thiết, lải nhải kể lể về cuộc đời mình, từ lúc còn quấn tã uống sữa cho đến khi lỡ ăn mất tác phẩm tốt nghiệp rồi "ngủm".



Chuyện gì có thể nói ta đều nói hết, vô cùng chân thành, chỉ mong đại ca tin tưởng ta thật sự tay trói gà không chặt, cũng chẳng có hứng thú gì với hắn.



Xuyên không gì đó thật sự chỉ là hiểu lầm, ta cũng không muốn mà.



Có lẽ sự chân thành của ta đã lay động được hắn, đại ca nhìn ta chằm chằm hồi lâu, sau đó phất tay áo cho ta cút, giữ lại cho ta một mạng.



Tối đó ta bị đá vào Sài Phòng, từ Vương phi rơi xuống thành nha hoàn nhóm lửa.



Nhưng ta rất hài lòng, sống sót là tốt rồi, Vương phi hay không Vương phi không quan trọng, dù sao kiếp trước ta cũng chỉ là một con bé nhà nghèo.



Cứ như vậy ta yên ổn sống trong Sài Phòng, mỗi ngày nhóm lửa nấu cơm giặt giũ vui vẻ vô cùng.



Cùng đám nha hoàn, tỳ nữ chơi đùa vui vẻ, còn làm một mảnh ruộng nhỏ ở góc khuất trong Vương phủ, mỗi ngày nhổ cỏ tưới nước sống rất thoải mái.



Nhưng chuỗi ngày tươi đẹp chẳng kéo dài được hai tháng, ta lại bị tên thị vệ cầm kiếm kia xách đến trước mặt Vương gia bắt quỳ.



Ta thành thạo bật khóc, ôm chân thị vệ không buông, vừa khóc vừa sụt sịt hỏi hắn tại sao lại muốn g.i.ế.c ta.



Ta thật sự chưa từng nghĩ tới việc quyến rũ Vương gia, hai tháng nay ta còn chưa từng đặt chân lên con đường lát đá ở tiền viện, ta oan quá mà!



"Xấu c.h.ế.t đi được, đừng khóc nữa!"



Vương gia nóng tính quát ta một tiếng: "Ngươi có thể học hỏi những tiền bối của ngươi một chút không, đừng có tí là lăn ra đất ăn vạ khóc lóc!"



"Có chút khí phách được không!"



Hắn mắng rất hung dữ, thấy bộ dạng ta sụt sịt, tay hắn ngứa ngáy muốn cầm chén trà lên.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com