Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Chương 2



2.



Muốn sống.



Cho nên ta vội vàng lau mặt thu ngay tiếng khóc, nhanh đến nỗi tròng mắt Vương gia suýt nữa thì lồi ra ngoài.



Hắn lườm ta một cái, hít sâu mấy hơi mới mở miệng: "Bản vương nhớ ngươi từng nói rất giỏi trồng trọt?"



"Giỏi đến mức nào? Có thể nói cụ thể một chút không?"



Hắn nói những lời này rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất nghiêm nghị, ta thậm chí còn nhìn thấy một tia căng thẳng trong đáy mắt hắn, dường như những lời ta sắp nói rất quan trọng.



Ta suy nghĩ một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn bình tĩnh nói:



"Vương gia, ta học đại học trường nông nghiệp, chuyên ngành là nông học. Ta quả thật biết trồng trọt cũng biết lai tạo giống, nhưng ta cần phải xem xét thực tế ruộng đồng của triều đại các ngươi, cũng cần xem ghi chép của Hộ bộ qua các đời."



"Ruộng đồng khô cằn cũng được sao?"



"Đương nhiên!"



"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"



Giọng Vương gia rất nặng nề, hắn đứng dậy đi về phía ta, bóp chặt cổ ta:



"Nếu ngươi chỉ vì giữ mạng mà nói dối, ta hiện tại có thể trực tiếp c.h.é.m đầu ngươi."



Hắn ra hiệu siết chặt tay, cơn giận trong mắt hắn đang dần hình thành.



Ta sợ hãi run rẩy, giây tiếp theo càng kiên định trả lời: "Ta biết thân phận của mình, cho nên vì mạng sống ta sẽ dốc hết toàn lực!"



"Tốt, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."



Hắn đứng thẳng người lau tay, sau đó ra lệnh cho thị vệ đưa ta ra ngoài.



Một chiếc xe lừa dừng ở hậu viện Vương phủ, thị vệ xách cổ áo ta ném lên trên, bản thân hắn ngồi phía trước đánh xe.



Ta lộn vòng một hồi mới bò dậy được, co rúm người trong thùng xe ôm lấy mình đầy thấp thỏm.



"Huhu... Thần nông học ơi! Người cứu mạng chó của con với huhu..."



Chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì mình đã chọn đúng chuyên ngành như vậy, trước kia theo thầy cô giáo sư xuống ruộng cày cấy cắm mạ khổ sở bao nhiêu, giờ đây tất cả đều hóa thành nguồn suối vui vẻ tưới mát trái tim ta.



Ta bỗng nhiên có dũng khí vô hạn để sống ở triều đại xa lạ này.



Chỉ cần ta biết trồng trọt, Vương gia sẽ không g.i.ế.c ta, chỉ cần hắn không g.i.ế.c ta, ở đâu ta cũng có thể sống tốt!



Ta liều mạng cổ vũ bản thân, cho đến khi tới nơi ta vẫn còn đang tự động viên mình.



Sau đó vừa vén rèm xe lên ta liền ngây người.



Ruộng hoang mênh mông, đến một cái cây cũng hiếm thấy, đây là đâu vậy trời!



"Oa oa oa oa oa oa! Thị vệ đại ca! Vương gia không nói g.i.ế.c ta mà! Ngươi không thể làm trái mệnh lệnh lôi ta ra vùng hoang vu dã ngoại này c.h.é.m đầu được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta ôm eo thị vệ từ phía sau bắt đầu gào khóc: "Ta ăn ít mặc cũng không tốn kém, giữ lại cho ta một mạng nhỏ có được không!"



"...Buông ra."



Cứng đờ người, thị vệ tên Giang Dực ghét bỏ kéo ta ra: "Đây chính là nơi Vương gia bảo ta đưa ngươi tới."



Thấy ta vẫn còn đang khóc nức nở, hắn dừng lại một chút nói thêm: "Trước mắt không có ý định g.i.ế.c ngươi, đừng khóc nữa."



"Thật sao?"



Ta len lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xác định rõ ràng trong sự mất kiên nhẫn của hắn không có sát khí ta mới buông tay.



"Ta nhớ Vương gia nói đưa ta đến vùng ngoại ô, chẳng lẽ... nơi này chính là?"



"Ừ."



Nhận được câu trả lời chắc chắn, ta ngồi xổm xuống bốc một nắm đất, sau khi cảm nhận kỹ chất lượng của nó, ta nhíu mày.



"Đất này vừa bóp đã nát, gần đây có phải không có mưa không?"



"Nói chính xác thì đã một năm một vụ không có mưa."



"Lâu vậy sao? Vậy các ngươi có biện pháp giữ nước giữ đất gì không?"



Ta theo thói quen hỏi một câu, sau đó mới nhớ ra Giang thị vệ là người cổ đại, căn bản không hiểu cái gì là giữ nước giữ đất, thế là ta giải thích một phen, nhận được câu trả lời "Không có" của hắn.



"Vậy thì hơi phiền phức rồi."



Chống cằm, ta nhấc chân đi trên bờ ruộng khô nứt, từng dãy ruộng ngay ngắn nhưng cây cối xơ xác khiến ta rất khó chịu.



Điều này khiến ta liên tưởng đến đất đai và sa mạc đang dần biến mất ở phía tây bắc tổ quốc, bất giác khiến ta thêm một phần đau lòng cho mảnh đất dưới chân mình.



Cho dù xuyên không đến đâu, mẹ đất vẫn luôn là thật.



Ta phải làm gì đó để cứu lấy nó thôi!



3.



Ta tra cứu tài liệu ba ngày, đại khái hiểu rõ tình hình của triều đại này.



Tóm lại trong một câu: Giang sơn mới giành được, cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết.



Cái không biết này bao gồm toàn bộ bộ máy chính quyền.



Bảo bọn họ đánh trận g.i.ế.c người, ai nấy đều trâu bò cánh tay có thể chạy được ngựa; bảo bọn họ trị quốc phát triển, ai nấy đều ủ rũ đến mức vò đầu bứt tai.



Cũng bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên mọi người cũng lơ là nông nghiệp - mạch m.á.u quan trọng nhất.



Một năm ăn một năm, ăn đến mức giang sơn vừa mới giành được sắp c.h.ế.t đói.



Ta hỏi Vương gia sao không mời các chuyên gia nông nghiệp ra tay, hắn nói những người đó và đám tàn dư của triều đại trước thông đồng với nhau, chỉ chờ triều đại mới sụp đổ để tiếp quản.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com