Bạn đã từng thấy dáng vẻ dốc hết toàn lực của tất cả mọi người chưa?
Ta đã thấy rồi.
Còn là hai lần.
Một lần là nghe từ cha mẹ, một lần là hiện tại ta đang trải qua.
Mỗi một người đều đang phấn đấu vì ngày mai, mỗi một người đều đang nỗ lực vì tương lai.
Bất kể thân phận sang hèn, không kể tuổi tác lớn nhỏ.
Tất cả mọi người đồng lòng chỉ vì một việc.
"Sống một cuộc sống no ấm!"
Ta dậy sớm thức khuya, theo Vương gia bôn ba khắp nơi quảng bá cây lương thực.
Ta đã đi qua vùng đất cát nóng bỏng, đi qua khu rừng ẩm ướt lầy lội, lội qua dòng sông nước chảy xiết, leo qua vùng núi hiểm trở.
Trong tầm mắt, khắp nơi đều là những người yêu tha thiết mảnh đất này.
Vương gia hỏi ta có chịu được nỗi khổ này không, hắn nói nếu không chịu được, ta có thể về kinh thành trước.
Theo hắn chạy khắp nơi quá mệt mỏi.
Ta thô kệch chẳng giống con gái, giống như bà thím.
Nhưng ta thích như vậy.
Đây mới là ta.
Đây mới là lý do ta học nông nghiệp.
"Không còn ai bị đói, không còn ai vì không có cơm ăn mà chết."
"Mọi người đều có một tương lai tươi đẹp!"
Ta thề với trời xanh.
Nhưng đằng sau ánh mặt trời, bóng tối đang leo lên.
Vào mùa đông năm thứ tư ta và Vương gia ở bên ngoài, chúng ta bị tấn công điên cuồng chưa từng có bởi các Huân Quý của triều đại trước.
Quá nhiều người muốn g.i.ế.c ta, Vương gia trúng ba mũi tên, dẫn dụ kẻ địch, để Giang thị vệ đưa ta đi trốn.
Trước khi đi, hắn không quay đầu lại, chỉ nói một tiếng bảo trọng.
Ta nén nước mắt, không dám nghe âm thanh phía sau, ôm chặt hạt giống trong lòng, điên cuồng chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những kẻ địch gặp trên đường tấn công ta và Giang thị vệ như phát điên.
Trên một cây cầu treo trên dòng sông chảy xiết, Giang thị vệ chặn hậu cho ta, một mình chiến đấu với gần trăm sát thủ, đợi ta qua cầu, hắn ta không do dự c.h.é.m đứt dây thừng, cùng những kẻ đó đồng quy vu tận.
Ta không dám khóc, ta cũng không có thời gian để khóc.
Ta phải mang hạt giống về Trung Nguyên.
Đây là giống tốt mà ba người chúng ta đã đi khắp các phiên quốc mới tìm được, đây là hạt giống lương thực có thể cứu mạng!
Ta không thể để những tên khốn kiếp đó cướp đi!
Nghiến răng chạy vào rừng, ta trốn trong một hang gấu bỏ hoang, nghe tiếng gió rít và tiếng bước chân quanh quẩn xung quanh.
Những người này sẽ không bỏ qua cho ta.
Bọn họ hận ta thấu xương, ở kinh thành ta thường xuyên bị tập kích, nếu không phải mỗi lần ra ngoài đều có vệ sĩ bảo vệ cả ngoài sáng lẫn trong tối, có lẽ ta đã c.h.ế.t ngay từ khi mới bắt đầu quảng bá khoai tây.
Bệ hạ và Vương gia đã thanh trừng hết đợt này đến đợt khác những tàn dư phản tân phục cựu, nhưng vẫn còn có người ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội.
Lần này bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn dụ những người bảo vệ chúng ta đi, nếu không Vương gia và Giang thị vệ sẽ không...
Ta cắn nát môi dưới, trong miệng toàn là vị tanh ngọt, nhưng vẫn không thể đè nén được nỗi đau trong lòng.
Ta ở thế giới này không nơi nương tựa, chỉ có bọn họ.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng không còn nữa...
11
"Đừng bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào! Con nhỏ đó rất xảo quyệt, lần trước đã trốn trong thùng phân suýt chút nữa trốn thoát!"
Tiếng nói chuyện bên ngoài không ngừng vang lên.
Ta và mấy đứa trẻ trốn trong hầm, không dám lên tiếng.
Vốn dĩ ta không chịu vào.
Ta chạy trốn không bao giờ đi qua thôn làng, ta không thể liên lụy đến người vô tội.
Nhưng các hương thân đã nhận ra ta trên đường núi, nhất quyết đưa ta về nhà giấu. Họ cho ta mặc quần áo cũ, mặc quần áo của ta thay ta dẫn dụ những kẻ đó.
Ta khóc lóc lắc đầu, níu chặt lấy họ không chịu buông tay.
Họ cười gỡ tay ta ra: "Bọn ta không hiểu những đạo lý lớn lao đó, bọn ta chỉ biết cô đã cứu rất nhiều người, khiến mọi người đều có thể no bụng không bị đói."
"Vương phi nương nương, người không nên c.h.ế.t ở đây."
Hết người này đến người khác, hết đợt này đến đợt khác.
Những sinh mạng tươi rói đó ngã xuống dưới bước chân chạy trốn của ta, thay ta làm oan hồn dưới đao.