Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Chương 9



Đợi chúng ta bước ra khỏi cổng cung, sáu đạo thánh chỉ lập tức được ban bố. Về việc dẫn nước tưới tiêu, về việc cải tiến nông cụ, về việc sắp xếp cây trồng cho đất khô hạn và đất ngập úng, về...



Hàng loạt biện pháp này được triển khai nhanh chóng, các nha môn trực thuộc lập tức thi hành.



Ta rất vui mừng vì mọi người đều làm quan vì bách tính.



Mấy vị quan quản lý nông nghiệp, cùng ta ngồi đồng ruộng không phải là ngoại lệ, cả Tân quốc đều là những vị quan như vậy.



Ta rất vui, rất vui, suýt chút nữa cười đến méo cả miệng.

 

Ban đêm, ta lại thắp đèn viết, lần này không phải chỉ có mình ta thức khuya.



Vương gia mang đến một bàn sách mới, ngồi bên cạnh viết viết vẽ vẽ, trong phòng sách, người ra người vào bước chân vội vã, nhưng trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười.



"Thật tốt."



Ta cười nói với Vương gia: "Ta thích nhất là nhìn mọi người ăn no, bụng tròn vo."



"Ở thời đại của ta có một ông lão rất vĩ đại, cả đời ông ấy chỉ mong muốn cho toàn thế giới được no đủ."



"Ông ấy đã làm được, ta cũng muốn học tập ông ấy."



"Đây là lý do cô thi vào trường nông nghiệp ở thế giới đó?"



Vương gia không ngẩng đầu, giọng nói mang theo ý cười: "Ta không biết vị trưởng bối mà cô nói. Nhưng ta nghĩ ông ấy hẳn là một người rất dịu dàng, rất mạnh mẽ."



"Không phải ai cũng nguyện gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy trên vai, nhưng tất cả những người ôm ấp lý tưởng cao cả như vậy, thành tựu đều không hề nhỏ."



Hắn ngẩng đầu nhìn ta chăm chú: "Bởi vì thế giới cũng sẽ thiên vị những người này."



"Giống như cô."



"Thần Phật đã nghe thấy tâm nguyện của ta, cho nên cô đã đến."



"..."



Eo ôi! Não yêu đương sắp mọc ra rồi!



Giọng của Vương gia rất nhẹ nhàng, rất êm tai, nhưng ta chỉ muốn gãi đầu gãi tai hỏi một câu: Giang thị vệ đâu rồi?



Chết tiệt! Lúc quan trọng thế này Giang thị vệ lại không thấy đâu! Hắn ta không lẽ nào lại cầm kịch bản nam phụ si tình đấy chứ, ôi trời!



Cứu mạng, Vương gia đang làm gì vậy!



Hắn có phải đang dụ dỗ ta, quyến rũ hắn, sau đó nhân cơ hội xử đẹp ta không!



Đáng ghét thật!



Có một câu chửi thề thật sự sắp không nhịn được nữa rồi, Vương gia, Ngài đừng ép ta!



9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Các chiến hữu, có tin vui đây.



Sau khi trưng thu (cướp trắng) một cách hiệu quả vườn sau của các gia đình Huân Quý, chúng ta đã có đủ lượng khoai tây để trồng trên khoảng một mẫu rưỡi đất.



Đợi ủ mầm, cắt miếng, bôi tro bếp lên mặt cắt để khử trùng là có thể trồng được.



Làm hố với khoảng cách 30cm, chôn sâu khoảng 6cm, giữ lại khoảng 3cm đất tơi trên củ, không cần nén chặt.



Khoai tây có khả năng chịu hạn, chịu mặn vừa phải, ở đất nhiễm mặn nhẹ cũng có thể trồng được, hơn nữa lượng nước nó cần cũng không quá nhiều, chỉ cần giữ cho đất ẩm là được.



Là một loại cây lương thực vô cùng ưu việt.



Ta theo đám người hầu bận rộn trong ruộng, giữa chừng Vương gia có đến giúp một lần, hắn hỏi ta có chắc chắn không.



Ta nói có.



Nhưng không phải bây giờ.



"Ta có thể đảm bảo khoai tây có thể khiến toàn bộ bách tính thiên hạ no bụng, nhưng không phải bây giờ."



Cắn môi dưới, tim ta run rẩy: "Ngài phải biết, muốn cho tất cả mọi người đều có thể ăn, thì lượng cần không phải là ít, ít nhất phải mất hai năm quảng bá và tăng sản lượng mới có khả năng."



"Trong khoảng thời gian này, bất kỳ thiên tai nhân họa nào cũng có thể phá hủy hy vọng này, ta chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng không thể đảm bảo tuyệt đối."



"Những trách nhiệm này là bọn ta phải gánh vác, không liên quan đến cô."



Vương gia không hề nản lòng, vẫn tràn đầy tự tin, hắn nhìn đám người hầu vui vẻ hớn hở trong ruộng, trong ánh mắt có ánh nước.



"Mỗi một người dân c.h.ế.t đi đều là tội lỗi của ta và Hoàng huynh, là do bọn ta vô năng, không thể cho họ cuộc sống tốt đẹp."



"Cũng là do bọn ta ngu ngốc, cho rằng chỉ cần đuổi những quan lại, quý tộc tàn bạo đi, bách tính sẽ được no ấm."



"Ta và Hoàng huynh đã nghĩ quá đơn giản, hai chữ trị quốc quá nặng nề, bọn ta không có tiền lệ để tham khảo, học hỏi, mỗi bước đi đều là ngã vô số lần mới có thể đứng vững."



"Dị thế chi nhân, cô rất tốt, thế giới của cô cũng rất tốt. Ta hy vọng cô có thể giúp đỡ những người trên mảnh đất này, bằng trí tuệ của cô, bằng đôi tay này của cô."



"Xin cô đấy!"



Hắn quỳ xuống thật mạnh, tiếng ngọc quan trên đầu đập xuống đất vang lên rất lớn, rất rõ ràng.



Ta phải cố gắng cắn chặt thịt trong khoang miệng mới nhịn được không khóc.



"Ta sẽ cố gắng!"



Ta hứa với hắn: "Dốc hết sức mình, dốc hết toàn lực!"



"Cảm ơn cô."





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com