Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Chương 6



Giang thị vệ cao lớn lực lưỡng túm cổ áo ta nhấc lên: "Nửa đêm canh ba cô đến hậu viện làm gì?"



"Chẳng lẽ muốn tìm người bàn kế hoạch quyến rũ Vương gia!"



À không, Giang thị vệ à, huynh có thể bớt đa nghi được không, Vương gia nhà huynh có phải bánh bao đâu, ta thật sự không thèm đâu.



Trong lòng ta lẩm bẩm mắng một câu, ngoài mặt lại rất ngoan ngoãn trả lời: "Vương gia nói ta có thể về rồi."



"Chỗ ở của cô đổi rồi."



Giang thị vệ liếc ta một cái, xách ta đến trước một tiểu viện nhỏ nhắn ấm cúng, ra hiệu cho ta vào.



Hàng chục tỳ nữ xếp thành hai hàng cung kính hành lễ gọi ta "Vương phi ngủ ngon."



Cảnh tượng đó, khí thế đó!



Đúng chuẩn quy cách hoàng gia!



Nhưng ta không muốn!



Vung tay một cái, ta thành thạo bám lên người Giang thị vệ bắt đầu gào: "Không phải! Ta đã làm gì! Sao các người lại qua cầu rút ván!"



"Không phải nói tin ta sẽ không quyến rũ Vương gia sao! Sao ta lại thành Vương phi rồi! Thả ta ra! Ta muốn ở Sài Phòng!"



Hôm nay làm Vương phi, ngày mai ra bãi tha ma, quy luật này trong tiểu thuyết xuyên không viết nát rồi!



Ta vừa giãy vừa la, mấy tỳ nữ nhìn nhau ái ngại không biết có nên lên giúp không, mãi cho đến khi tiếng ồn ào kinh động đến Vương gia.



Hắn đen mặt đứng ở cửa nhìn Giang thị vệ đầu bù tóc rối, và ta đang bò như gián, miệng há hốc nửa ngày không nói nên lời.



"Nhữ đẳng hà bất dĩ niệu tự chiếu! (Các ngươi đúng là chướng mắt)"



7



Đáng ghét! Giang thị vệ là hồ lô cưa miệng thành tinh à?



Sao cứ nói chuyện nửa vời thế, đây có phải tiểu thuyết ngôn tình đâu, gây hiểu lầm làm gì, hại người quá đi!



Bị phạt đứng ăn cơm, ta vừa mắng thầm trong lòng, vừa dùng đôi đũa múa may quay cuồng, gắp thịt kho tàu nhét vào miệng lia lịa.



Ăn no xong, ta lau miệng, vui vẻ chạy đến bồn tắm.



Không nói đến những thứ khác, đãi ngộ của Vương phi quả thực không tệ, nếu không phải lúc nào cũng bị người ta vu oan muốn quyến rũ Vương gia, thì ta thật sự muốn ăn vạ ở Vương phủ này.



Trong đầu nghĩ vẩn vơ mấy thứ kỳ quái, ta ngoan ngoãn đợi mấy tỳ nữ lau khô tóc cho mình.



Đêm đó ngủ không được yên giấc, ta mơ một giấc mơ không biết diễn tả thế nào, lúc thì nắng gắt chiếu xương trắng, lúc thì ruồi nhặng bay quanh xác chết.



Vô số dân chúng ngã xuống đất cát vàng, trước khi c.h.ế.t không ngừng kêu "đói", trẻ con gầy trơ xương, da bọc xương, bụng lại phình to như thai phụ chín tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Đó là triệu chứng ăn đất sét Quan Âm không tiêu hóa được.



Cha con, mẹ con, vợ chồng, anh em ruột thịt ăn thịt lẫn nhau, cảnh tượng đó có ở khắp nơi.



Trong mơ, ta đứng ngoài quan sát thảm kịch nhân gian này, khóc đến xé ruột xé gan, không ngừng gào "Vương gia đâu."



Ta nhớ mình đã vẽ không ít bản vẽ giao cho hắn, sao lại thành ra thế này, có phải do ta quá chậm không!



Ta khóc đến nghẹt thở, trước mắt toàn hoa tuyết, bò dậy khỏi giường.



Tỳ nữ trực đêm run rẩy hỏi ta có cần gọi thầy thuốc không, ta lắc đầu, xỏ giày đi về phía thư phòng.



Giấc mơ này quá khổ sở, dù chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến ta đau lòng rơi nước mắt.



Ta phải làm gì đó!



Thắp đèn dầu, trải giấy ra, ta tiếp tục đào sâu ký ức trong đầu.



Chắc chắn ta còn cách, chắc chắn ta còn có ý tưởng!



Chỉ là ta chưa nhớ ra mà thôi!



Cắn đầu bút, ta từ từ viết ra mấy loại công cụ có thể giảm bớt sức người, tăng sản lượng:



Cày cong có thể giảm bớt sức người mà vẫn cày sâu được, guồng nước dùng sức nước và guồng nước dùng sức kéo của động vật có thể tưới tiêu ruộng đồng, dẫn nước, trữ nước, xe gieo hạt có thể đồng thời rạch luống, gieo hạt, lấp đất...



Ta viết mãi cho đến khi mặt trời lên đến ngọn cây, mới thả lỏng bàn tay cứng đờ.



Giấy tờ bỏ đi vứt đầy đất, đến cả bút lông cũng bị ta cắn nát ba cây mới viết xong.



Chỉ là...



"Cô không nghĩ ra được thì có thể cắn gỗ."



Vương gia đen mặt đếm xem mấy cây bút lông còn lại, đếm xong hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận nhìn những thứ ta nộp lên.



Ta thấp thỏm đứng trong góc không dám ngẩng đầu, hận không thể quay lại tối qua tát cho mình một cái.



Sao không sửa được cái tật cắn đầu bút, giờ thì hay rồi, một nhát cắn xuống mười mấy vạn lượng, có bán mạng cũng không đủ đền!



Ta nghĩ ngợi lung tung, tính kế khi nào thì bỏ trốn, lại bị Vương gia nắm lấy tay, kích động siết chặt: "Cô tuy tướng mạo không ra gì, nhưng đúng là có năng lực!"



"Bản vương sẽ lập tức tâu lên Quân chủ, đẩy nhanh tốc độ chế tạo nông cụ, phân phát cho các phủ nha các nơi!"



"Có những thứ này, dân chúng làm ruộng sẽ thuận tiện hơn nhiều!"





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com