Hắn khen không dứt miệng, càng nói càng vui, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng không còn, chẳng giống dáng vẻ cao cao tại thượng trước kia chút nào.
Hắn thật sự là một vị quan tốt.
Ta lại cảm thán: Mặc dù hắn có mắng ta.
Sau đó liền bị vị quan tốt này lôi vào cung, nói là muốn xin thưởng cho ta.
Ta ra sức từ chối, bám vào cửa xe c.h.ế.t sống không chịu vào.
Vương gia không hiểu, hắn cảm thấy ta có bệnh. Làm gì có ai làm việc mà không muốn được lãnh đạo khen thưởng, nhưng ta thật sự không muốn.
Ta lấy đâu ra gan mà diện kiến Hoàng đế!
Lại còn là vị Hoàng đế lớn nhất!
Có khi nào vừa gặp đã bị long khí trong truyền thuyết chấn c.h.ế.t không! Dù sao ta cũng không phải người của thế giới này!
Ta ôm chặt Giang thị vệ như ôm cột gỗ, lại gào khóc. Giang thị vệ rất phiền, nhưng hắn ta không nói, hắn ta chỉ ra tay.
Gáy ta đau nhói, sau đó không biết gì nữa, tỉnh lại đã đến cổng cung.
Vương gia đi trước, ta đi sau.
Suốt đường đi chân trái vấp chân phải, lảo đảo đi vào thâm cung.
Đến khi tới điện Hoàng Cực vàng son lộng lẫy, ta đã ngã ba lần, mặt mũi bầm dập không nhận ra nổi.
Vương gia rất ghét bỏ ta, nhưng vẫn thay ta giải thích vài câu, không phải cố ý ăn mặc lôi thôi yết kiến Thánh thượng.
"Ừm, vất vả rồi."
Phía trên đỉnh đầu truyền đến một câu nhàn nhạt, ta cúi đầu không dám nhìn, chỉ dựng tai lên nghe tiếng lật giở tấu chương sột soạt.
Tốc độ đọc của Bệ hạ đỉnh thật, lật sách như vậy, ngón tay có bị tróc da không nhỉ.
Ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong đầu xoay chuyển những ý nghĩ kỳ quái, cho đến khi Bệ hạ gọi ta lên nhận thưởng.
Lần này thì ta phải ngẩng đầu lên rồi.
Chỉ thấy phía trên long ỷ có một vị đại thúc tuấn tú cao lớn, long bào màu đen kim ôm trọn lấy thân hình của Người, bàn tay thô ráp có sẹo nhanh chóng lật giở phê duyệt tấu chương, cả người toát ra một khí tức hung hãn hoang dã.
Giống như một con sư tử đang ngủ gật, dường như giây tiếp theo sẽ mở mắt vồ lấy con mồi.
Ta chỉ dám liếc một cái rồi không dám nhìn nữa.
Uy thế này quá lớn, cả long tọa cũng không thể át đi khí thế nguy hiểm toát ra từ người hắn.
Nếu nói Vương gia là một con sói có sức sát thương lớn, thì Bệ hạ chính là con sư tử có thể dễ dàng cắn c.h.ế.t sói đầu đàn.
Dưới uy thế của Bệ hạ, cảm giác áp bức của Vương gia chẳng đáng là gì.
"Sao vậy, ngươi sợ trẫm à?"
Phê duyệt xong một xe tấu chương, Bệ hạ cuối cùng cũng có thời gian nhìn chúng ta, hắn như cười như không nhìn ta:
"Ngươi cũng cẩn thận đấy, không giống mấy ả dị thế kia, mắt hận không thể dán lên người trẫm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Với sự ngoan ngoãn này của ngươi, ban thưởng thêm một thành."
"Tạ... Tạ Bệ hạ."
Ta quỳ xuống cung kính dập đầu, coi như không nghe thấy những gì hắn nói về những nữ xuyên không khác.
Chết đạo hữu không c.h.ế.t bần ni, mấy chuyện ngu xuẩn họ làm thì liên quan gì đến ta.
Chưa nghe câu "Người khôn không sa vào lưới tình, vua một mình lên thẳng tiến sĩ" à?
Ta là người phụ nữ muốn cho dân chúng ăn no!
Yêu đương gì đó không liên quan đến ta! Tránh ra!
8
Nhận thưởng xong chúng ta cũng không về ngay, Bệ hạ nói đợi Người phê duyệt xong tấu chương hôm nay sẽ giữ chúng ta lại dùng bữa, thế là chúng ta dạo chơi trong hoàng cung, chờ Người truyền gọi.
Lần dạo chơi này thật không tầm thường, ta vậy mà lại nhìn thấy hoa khoai tây ở góc Ngự Hoa Viên!!
"Mẹ ơi!!"
Ta hét lên, như ếch lao xuống nước, nhào tới ôm lấy chậu hoa khoai tây, hận không thể hôn c.h.ế.t bông hoa trắng nhỏ bé này.
"Cô lại làm trò gì vậy?"
Vương gia đen mặt kéo ta dậy: "Đây là hoàng cung, đừng có làm mất mặt ta được không."
"Muốn phát điên thì về Vương phủ, có điên thế nào ta cũng không quản cô."
"Vương gia... hì hì hì hì..."
Đợi moi đất ra xác định đây chính là củ khoai tây mà ta ngày đêm mong nhớ, ta cười hì hì nhìn hắn: "Ngài mà biết đây là bảo bối gì, ngài cũng sẽ phát điên cho xem."
"Cô chắc chứ?"
Hắn liếc ta một cái, cảm thấy không thể nào, hắn là người coi trọng lễ nghi như vậy, sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật ôm chậu hoa phát điên như một kẻ dở hơi được.
"Loại cây trồng này ở chỗ chúng ta bình thường mỗi mẫu có thể cho 3000-5000 cân, nếu đất đai màu mỡ, lai tạo giống tốt, thì có thể lên đến vạn cân."
Ta dùng giọng điệu mộng ảo nói bên tai Vương gia: "Hơn nữa chỉ cần hai đến ba tháng là có thể thu hoạch."
"Vương gia, xin hỏi ngài bây giờ có thể phát điên được chưa?"
Vương gia: "..."
"Đệch! Vương gia ngài buông tay buông tay! Đừng có giành!!"
"Áo của ta áo của ta!!! Ngươi lại dám xé áo ta gói chậu hoa, ngươi không có quần áo à!"
"Tránh ra!! Ngươi có tay có chân tự mình không biết đào à! Lại còn giành của ta, ngươi có biết xấu hổ không!"