Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 10



 

Anh lạnh lùng mời Đồng Thiển và mẹ Minh Hạo ra ngoài, sau đó quay sang dặn tôi rằng chỉ có nửa tiếng, vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tuyệt đối để hồi sức.

“Thanh Thanh, là em thật sao? Anh không phải đang mơ chứ? Em… em đã đến thăm anh thật rồi.” Minh Hạo nắm chặt lấy tay tôi không buông, như thể chỉ cần lơi lỏng một chút, tôi sẽ lập tức tan biến vào hư không.

“Tại sao anh lại ngốc như vậy?” Tôi nhìn anh, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

“Anh không tìm được em, Thanh Thanh.” Giọng anh khàn đặc đến đáng sợ. “Ngày nào họ cũng cãi vã bên tai anh, không cho anh đi tìm em. Những ngày qua, em đã ở đâu? Em đã đi đâu vậy?”

Tôi không nỡ nhìn thẳng vào mắt anh, đành phải liếc nhìn quanh phòng bệnh. Căn phòng được trang trí rất ấm cúng, trên tường còn dán rất nhiều hình ảnh những em bé bụ bẫm, đáng yêu. Tôi từng nghe người ta nói, khi mang thai nếu ngắm nhìn nhiều hình ảnh trẻ con xinh đẹp, sau này đứa bé sinh ra cũng sẽ xinh đẹp…

Tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Khi mở mắt, trong ánh nhìn của tôi chỉ còn lại sự tỉnh táo đến tàn nhẫn.

“Cũng sắp bốn tháng rồi nhỉ.” Tôi hướng mắt ra phía cửa. “Chỉ vài tháng nữa thôi, anh sẽ được làm bố rồi.”

Minh Hạo sững người. Anh nhìn tôi, điên cuồng lắc đầu, nhưng không thốt ra được lời nào.

“Minh Hạo, chúng ta thật sự đã kết thúc rồi.” Tôi nói một cách nghiêm túc.

“Không…” Anh yếu ớt phản đối.

“Đồng Thiển rất yêu anh.” Tôi cắt ngang lời anh. “Bố mẹ anh cũng rất vừa lòng cô ấy, và cô ấy đang mang trong mình giọt m.á.u của anh. Trên đời này, ngoài tình yêu ra, còn có tình thân và trách nhiệm. Minh Hạo, chúng ta không thể chỉ sống cho riêng mình được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thanh Thanh, vậy còn em thì sao? Em phải làm thế nào? Không có anh, em sẽ sống ra sao?” Anh khẽ hỏi, giọng như một tiếng thì thầm.

“Em sẽ sống rất tốt.” Tôi nhìn anh và nở một nụ cười. “Anh xem, hai tháng qua không có anh, em vẫn ổn đấy thôi? Minh Hạo, không phải tình yêu nào cũng có được một kết thúc viên mãn. Em đã từng yêu anh, nhưng cũng chỉ là ‘đã từng’ mà thôi.”

Đôi môi anh khẽ run lên, không thể nói thêm một lời nào nữa.

“Minh Hạo, em đi đây.” Tôi đứng dậy. “Sau này đừng làm chuyện dại dột nữa, cũng đừng tìm em. Chúng ta, mỗi người đều nên bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.”

Tôi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh, rồi quay người bước thẳng về phía cửa.

“Thanh Thanh.” Anh gọi tôi từ phía sau.

Bước chân tôi khựng lại, nhưng tôi không hề quay đầu.

“Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ làm theo ý em.”

Tôi bước ra ngoài, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại. Khoảnh khắc ấy, tôi cũng đã đóng sập lại cánh cửa quá khứ với người đàn ông tôi đã từng dành cả thanh xuân để yêu.

Từ nay về sau, anh sẽ là chồng của người khác, là cha của một đứa trẻ khác, nhưng sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến cuộc đời tôi nữa.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, trời không biết đã đổ mưa từ lúc nào. Những hạt mưa lạnh buốt táp vào mặt. Tôi đưa tay lau đi những vệt nước đang chảy dài trên má, vị mặn chát.

“Chu Thanh, cô đứng lại cho tôi!” Đồng Thiển từ phía sau đuổi kịp.

“Đồ tiện nhân!” Cô ta giơ tay, giáng thẳng vào mặt tôi một cái tát trời giáng. “Cô đã nói gì với Minh Hạo? Cô có biết tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn không? Cô chạy về đây để làm gì? Anh ấy ra nông nỗi này, tất cả là tại cô…”