“Thanh Thanh! Thanh Thanh, mở cửa ra cho anh!”
Anh còn gào thét điều gì đó nữa, nhưng qua cánh cửa dày, mọi âm thanh đều trở nên hỗn loạn, không thể phân biệt. Tiếng đập cửa ngày một dồn dập, lo sợ làm kinh động đến hàng xóm, tôi đành nhấc máy gọi cho ban quản lý tòa nhà.
Người đến đưa anh đi, chính là mẹ anh.
Sau ngày hôm đó, tôi quyết định rời đi. Tôi trả lại căn hộ, chỉ mang theo vài món đồ cần thiết và chuyển đến một thành phố xa lạ, chấp nhận lời mời làm việc của tập đoàn DL.
DL là một tập đoàn danh tiếng, nhịp sống ở đây nhanh đến chóng mặt, áp lực cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Tôi vùi đầu vào công việc, không còn lấy một giây phút rảnh rỗi để chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ. Một công việc mới, một cuộc sống mới, dường như mọi mảnh vỡ của quá khứ đã không còn chút liên quan nào đến tôi nữa.
Ngoại trừ Lê Cận Xuyên. Anh là người bạn đầu tiên và duy nhất trong danh bạ WeChat mới của tôi. Ngày nào anh cũng đều đặn gửi tin nhắn, nhắc nhở tôi uống thuốc đúng giờ.
Tôi chưa một lần trả lời. Bởi vì những thang thuốc đó, tôi đã bỏ lại vĩnh viễn trong căn phòng trọ cũ kỹ kia rồi.
Mọi thứ dường như đang dần đi vào quỹ đạo bình yên của nó.
Cho đến một ngày, mẹ Minh Hạo tìm đến tận công ty tôi. Bà không còn vẻ cao ngạo, hống hách của ngày trước, chỉ biết nắm chặt lấy tay áo tôi, giọng nói đầy khẩn khoản.
“Thanh Thanh, dì cầu xin con… Con về thăm thằng Minh Hạo một lát đi… Nó đang nằm trong bệnh viện, nó… nó không muốn sống nữa rồi… Dì van con, hãy cứu lấy nó, Thanh Thanh…”
Minh Hạo đã uống thuốc ngủ tự vẫn.
Hai tháng kể từ ngày tôi rời đi, anh nằm bất động trên giường bệnh, hôn mê không tỉnh, cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và người ở bên cạnh chăm sóc cho anh, vẫn là Đồng Thiển. Cô ta mặc một bộ váy bầu rộng thùng thình, cúi gằm mặt, dáng vẻ rạng rỡ, kiêu kỳ ngày nào đã hoàn toàn biến mất.
“Thanh Thanh, con giúp dì khuyên nhủ nó một lời. Bây giờ nó chẳng nghe ai cả, chỉ có con mới cứu được nó thôi, chỉ có con…” Mẹ Minh Hạo vừa nói vừa nức nở không thành tiếng.
“Tại sao lại là cô?”
Đúng lúc này, Đồng Thiển mới ngẩng lên và nhận ra sự hiện diện của tôi. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, vằn lên những tia căm hận. Cô ta lao về phía tôi như một con thú bị thương.
“Đồ tiện nhân! Sao cô còn dám vác mặt đến đây? Cô nhìn xem cô đã hại Minh Hạo ra nông nỗi nào! Cút đi! Cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Mẹ Minh Hạo vội vàng ôm lấy cô ta, cố sức ngăn cản: “Thiển Thiển, con bình tĩnh lại! Là ta đã gọi Chu Thanh đến, là ta đã cầu xin con bé…”
Nhưng Đồng Thiển đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cô ta điên cuồng ném tất cả mọi thứ trong tầm tay về phía tôi, miệng không ngừng gào thét những lời nguyền rủa độc địa: “Đồ tiện nhân, tao phải g.i.ế.c mày! Tao phải g.i.ế.c mày!”
Căn phòng bệnh trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Rồi đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên.
Minh Hạo đã lăn từ trên giường bệnh xuống đất.
“Thanh Thanh… thật sự là em sao?” Gương mặt hốc hác của anh ngập tràn vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Anh cố hết sức lết về phía tôi. Nhưng khắp người anh cắm đầy những dây dợ, ống truyền. Mỗi cử động của anh đều khiến các thiết bị theo dõi kêu lên những tiếng bíp bíp chói tai.
Cuối cùng, các bác sĩ cũng được gọi đến.
Và người dẫn đầu, không ai khác, chính là viện trưởng Lê Cận Xuyên.