Sau ngày hôm đó, Lê Cận Xuyên vẫn đều đặn nhắn tin nhắc tôi uống thuốc. Nhưng tôi vốn vụng về, không biết sắc thuốc, lúc thì quá đặc, lúc lại cạn khô, thậm chí có lần còn cháy khét cả nồi. Nghe tôi than thở, anh không nói gì thêm, hôm sau liền mang theo một chiếc nồi đất đến tận nhà tôi.
“Để tôi dạy em.” Anh tỉ mỉ chỉ tôi cách sắc thuốc, thêm bao nhiêu nước, uống thế nào để bớt đắng…
Tôi nhìn gương mặt anh, không ngừng hỏi về bí quyết chăm sóc da, làm sao những nốt mụn kia có thể biến mất một cách thần kỳ như vậy. Anh chỉ vào bát thuốc đen kịt: “Nhờ nó cả đấy.”
Vậy thì tôi xin thua.
Thứ hai đầu tuần, tôi trở lại công ty. Vì thành tích xuất sắc của nhóm, tôi được thăng chức. Cấp trên còn đặc biệt tuyển thêm vài nhân viên mới, giao cho tôi trọng trách hướng dẫn.
Và trong số những người mới đó, có Minh Hạo.
Mấy tháng không gặp, anh dường như đã thay đổi, mà lại cũng như không có gì thay đổi. Vẫn gầy, nhưng dáng vẻ đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. Khi nhìn tôi, ánh mắt anh vẫn sáng, nhưng luôn giữ một khoảng cách đúng mực. Để tránh khó xử, tôi đã giao anh cho một nhân viên kỳ cựu trong nhóm hướng dẫn. Ngoài những buổi họp báo cáo chung, chúng tôi gần như không có bất kỳ tương tác nào.
Nhưng dù vậy, Đồng Thiển vẫn tìm đến. Hôm đó, cả nhóm đang họp tổng kết tuần, cô ta đột nhiên xông vào, bụng bầu đã lớn vượt mặt, đứng sừng sững ngay cửa phòng. Minh Hạo đang báo cáo công việc giật mình, vội vàng đứng dậy đi về phía cô ta.
“Sao em lại đến đây? Có chuyện gì về nhà rồi nói.” Anh cố kéo cô ra ngoài.
Nhưng cô ta gạt tay anh ra, tự nhiên mở hộp giữ nhiệt trên tay. “Em biết anh tăng ca vất vả, nên đặc biệt nấu canh sườn hầm khoai từ cho anh. Anh uống đi cho nóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em ra ngoài đi, chúng tôi đang họp.” Minh Hạo hạ giọng, giọng nói đã có phần mất kiên nhẫn.
Đồng Thiển ngừng động tác múc canh, ánh mắt lướt một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.
“Chào chị, chị là cấp trên của Minh Hạo đúng không ạ? Tôi là vợ anh ấy, Đồng Thiển.” Cô ta bước đến trước mặt tôi, mỉm cười đưa tay ra.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô ta, không đoán được cô ta đang toan tính điều gì, nên chỉ im lặng, không đáp lại.
“Chị Chu coi thường một người nội trợ như tôi cũng là điều dễ hiểu.” Cô ta tự giễu rút tay về, rồi quay sang các đồng nghiệp khác, giọng nói ngọt ngào, “Minh Hạo làm việc ở đây, mong mọi người chiếu cố. Tôi có mang chút cà phê, mọi người uống cho ấm nhé.”
Các đồng nghiệp đều tấm tắc khen cô ta, nói Minh Hạo thật có phúc, lấy được người vợ tâm lý, bụng mang dạ chửa mà vẫn quan tâm đến công việc của chồng.
Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo len lỏi khắp sống lưng.
Quả nhiên, sau ngày hôm đó, Đồng Thiển lấy đủ mọi lý do để đến công ty, lúc thì mang cơm, lúc lại đón anh tan làm, thậm chí có hôm còn ngồi lì ở bàn làm việc của anh đến hết giờ. Năng suất của Minh Hạo giảm sút rõ rệt, thường xuyên mắc những lỗi cơ bản. Cuối cùng, tôi không thể không can thiệp, yêu cầu anh tạm thời nghỉ phép để giải quyết chuyện gia đình.
Chiều hôm đó, Đồng Thiển tìm đến tận văn phòng của tôi.
“Cô dựa vào cái gì mà cho Minh Hạo nghỉ phép? Tôi đang mang thai, mọi chi tiêu trong nhà đều một tay anh ấy lo liệu. Cô là cấp trên kiểu gì mà lại không cho nhân viên của mình làm việc?”
Tôi đóng sập chiếc laptop lại với một tiếng “rầm”.