Cảm giác quen thuộc đến kinh hoàng ấy quay trở lại.
Lý trí mách bảo tôi phải bước ra ngoài, phải đối mặt, phải vạch trần bộ mặt giả dối của Đồng Thiển. Nhưng cơ thể tôi không tuân lệnh. Toàn thân tôi lạnh toát, thế giới xung quanh như chìm vào im lặng, chỉ còn lại những ánh mắt soi mói đang xuyên thủng qua lồng ngực.
Kể từ sau biến cố năm đó, tôi đã mắc một chứng bệnh tâm lý. Chỉ cần ở giữa đám đông, đặc biệt là khi phải đối diện với những ánh mắt khác thường, tôi sẽ rơi vào trạng thái tê liệt, khó thở, và không thể thốt ra thành lời…
“Em không sao chứ?” Lê Cận Xuyên không biết đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Anh nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run lên bần bật của tôi. “Em sao vậy?”
Tôi nhìn anh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
“Chu Thanh? Chu Thanh?” Anh nhận ra sự bất thường của tôi, vội vàng đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, rồi đưa đến một cốc nước ấm.
“Uống chút nước đi, bình tĩnh lại.”
“Anh từ chức, anh không làm ở đây nữa!” Tiếng Minh Hạo vọng vào từ bên ngoài, một sự nhượng bộ đầy cay đắng. Anh quỳ xuống trước mặt Đồng Thiển. “Đồng Thiển, xin em đừng làm loạn nữa, về nhà với anh đi.”
Cuối cùng, màn kịch cũng hạ màn. Đồng Thiển được đưa đi. Đám đông hiếu kỳ cũng dần tản ra.
Tôi từ từ thoát khỏi cơn tê liệt, nhận lấy cốc nước từ tay Lê Cận Xuyên, uống liền mấy ngụm lớn.
“Em không sao chứ, Chu Thanh? Có chỗ nào không khỏe không? Tôi đưa em đến bệnh viện nhé?” Lê Cận Xuyên hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu, loạng choạng đứng dậy rời khỏi công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày hôm đó, Lê Cận Xuyên đã luôn ở bên cạnh, im lặng đưa tôi về tận nhà, nhưng anh không hỏi thêm bất cứ điều gì.
Minh Hạo đã từ chức. Nhưng những lời đồn thổi về tôi và anh bắt đầu lan ra như một bệnh dịch, những tờ giấy mà Đồng Thiển phát tán đã len lỏi vào mọi ngóc ngách của DL. Từng lời đồn đều cay độc và khó nghe.
Cấp trên đã gọi tôi vào nói chuyện, ý tứ là muốn tôi tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, chờ cho sóng gió lắng xuống.
Tôi từ chối. Nếu tôi nghỉ phép lúc này, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận những lời vu khống của Đồng Thiển là sự thật.
Tôi không phải người thứ ba. Cô ta mới chính là kẻ đó.
Những tờ giấy kia, ảnh là thật, tin nhắn cũng là thật, nhưng thời gian thì là giả. Cô ta đã cắt ghép những mảnh vụn của quá khứ, thêm mắm dặm muối để biến nó thành một câu chuyện hiện tại đầy kịch tính.
“Cô ta đã vu khống em, phải kiện cô ta. Những tờ giấy đó chính là bằng chứng.” Lê Cận Xuyên nghe xong câu chuyện, cương quyết kéo tôi đến đồn cảnh sát.
Tôi lắc đầu.
“Cô ta đang mang thai, pháp luật sẽ không làm gì được cô ta đâu.”
“Đúng là cô ta đang mang thai, nhưng cô ta không thể mang thai cả đời.” Lê Cận Xuyên giải thích. “Sau khi sinh xong, cô ta vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Chu Thanh, nếu em còn muốn tiếp tục làm việc ở DL, chuyện này phải được giải quyết triệt để.”
Tôi chỉ biết lắc đầu trong vô vọng. Tôi biết hậu quả nếu bước chân vào đồn cảnh sát. Đến cuối cùng, tôi vẫn sẽ không thể nói nên lời, và Đồng Thiển vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tôi không thể đến đó. Tôi có bệnh.
“Chu Thanh, có phải em đang có nỗi khổ gì không?” Lê Cận Xuyên nhận ra sự khác thường của tôi. Anh nhắc lại cảnh tượng ở cổng công ty, và cả lần tôi bị đánh ở cổng bệnh viện. Anh hỏi, “Em rõ ràng không làm gì sai, tại sao lại phải âm thầm chịu đựng?”