Tôi nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi cất lời: “Lê Cận Xuyên, anh có tin không? Tôi đã từng suýt trở thành một kẻ g.i.ế.c người.”
Khi tôi còn học đại học, có một cô gái luôn tìm cách gây sự với tôi. Cô ta là một nữ côn đồ có tiếng trong trường, dựa vào gia thế mà thường xuyên gây rắc rối. Một ngày nọ, cô ta chặn đường tôi, ép tôi lên sân thượng, bắt tôi phải học tiếng chó sủa để cô ta quay video. Tôi từ chối, và cô ta ra lệnh cho đám bạn đánh tôi.
Trong cơn đau đớn và phẫn uất, tôi đã vớ lấy một viên gạch vỡ trên sân thượng, đập liên tiếp vào người cô ta. Tôi không có chiến thuật gì cả, chỉ là sự tức giận bị dồn nén đến tột cùng. Cô ta bị tôi đập đến toàn thân bê bết máu, ôm đầu lăn lộn trên đất. Đám đông hiếu kỳ vây quanh, chỉ trỏ, nói tôi là kẻ g.i.ế.c người và gọi cảnh sát.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, bị tạm giam một tuần, và đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Một tuần đó là những ngày đen tối nhất cuộc đời tôi, đêm nào cũng gặp ác mộng… Cuối cùng, Minh Hạo đã chạy vạy khắp nơi, đền bù một khoản tiền lớn và xin nhà trường giữ lại học bạ cho tôi. Khoản tiền đó, anh đã lừa dối gia đình để có được, và nó đã trở thành cái cớ để mẹ anh khinh miệt tôi, cắt đứt toàn bộ viện trợ của anh. Món nợ ân tình đó cũng đã để lại trong tôi một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa…
Lê Cận Xuyên im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Rất lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hơi đỏ hoe.
“Những lúc đó, chắc em đã khổ sở lắm.”
Tôi không trả lời. Việc có thể bình tĩnh kể lại những chuyện này cho thấy chúng không còn ảnh hưởng đến tôi nhiều như trước nữa. Thời gian quả là liều thuốc tốt nhất.
“Không cần đến đồn cảnh sát, tôi quen một luật sư, anh ta có thể giúp chúng ta.” Lê Cận Xuyên đề nghị.
Anh đã đưa tôi đến văn phòng luật sư, thay tôi trình bày lại toàn bộ sự việc. Việc thu thập chứng cứ, khởi kiện, tất cả đều do anh ấy đồng hành cùng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kết quả phán quyết có rất nhanh. Đồng Thiển bị kết tội vu khống, nhưng vì đang mang thai nên bản án sẽ được hoãn thi hành cho đến sau khi cô ta sinh con và kết thúc thời gian cho con bú.
Lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng. Tôi lập tức chụp lại bản án và gửi thẳng vào nhóm chat của công ty.
Để cảm ơn, tôi chủ động mời Lê Cận Xuyên một bữa cơm. Chúng tôi đã trò chuyện về những kỷ niệm xưa, còn uống một chút rượu. Trên đường về, cả hai ngà ngà say, lắc lư hát vang bài “Cùng bàn với bạn.”
“Ngày mai bạn có còn nhớ, nhật ký bạn đã viết hôm qua…”
“Chu Thanh.”
Mẹ Minh Hạo bất ngờ xuất hiện, cầm túi xách chặn đường tôi. Bà ta nhìn tôi say khướt, theo phản xạ đưa tay bịt mũi.
“Nhà họ Minh chúng tôi dù sao cũng là ân nhân của cô, bây giờ cô lại muốn đưa con dâu của nhà họ Minh vào tù, cô có ý gì?”
Tôi nhìn lão bà này, thấy có chút quen mặt nhưng vẻ ngoài lại vô cùng khó ưa. Tôi kéo tay Lê Cận Xuyên, đi vòng qua bà ta để tiếp tục bước về phía trước.
“Bạn luôn nói rằng ngày tốt nghiệp còn xa lắm, vậy mà thoáng chốc chúng ta đã mỗi người một nơi…”
Bà ta lại tiến thêm vài bước, chắn ngay trước mặt tôi.
“Chu Thanh, tôi không đến đây để cãi nhau với cô. Buông tha thì dễ sống. Coi như vì tình cảm cô từng có với Minh Hạo, cô hãy viết một lá thư hòa giải, bỏ qua cho Đồng Thiển đi.”