“Bố, mẹ, con có chuyện quan trọng muốn thưa với hai người.” Minh Hạo nhìn tôi một cách khích lệ, hít một hơi thật sâu rồi cất giọng, “Con và Thanh Thanh đã quyết định…”
“Khoan đã,” bố Minh Hạo bất ngờ cắt ngang lời anh, giọng ông đanh lại. “Bố mẹ cũng có một chuyện muốn thông báo.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Minh Hạo hắng giọng một tiếng, ánh mắt bà liếc về phía Đồng Thiển. Cô gái kia lập tức ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng hồng.
“Thiển Thiển có thai rồi.” Lời mẹ anh như một tiếng sét đánh ngang tai. Bà giả vờ quắc mắt nhìn Minh Hạo, giọng điệu vừa có chút trách móc, vừa có vẻ tự hào. “Minh Hạo, chuyện động trời thế này sao con không nói với bố mẹ một lời? Cũng may Thiển Thiển là đứa hiểu chuyện, có gì cũng tâm sự với chúng ta.”
“Việc này… có nghĩa là gì?” Minh Hạo ngơ ngác, dường như vẫn chưa thể kết nối được các sự kiện. “Cô ấy mang thai thì có liên quan gì đến nhà mình ạ?”
“Minh Hạo à,” Đồng Thiển đột ngột đứng dậy, gò má ửng đỏ một cách e lệ, “lần trước em đưa anh về nhà…”
“Anh đã bảo em đừng nhắc lại chuyện đó nữa cơ mà!” Minh Hạo gắt lên, rồi như có một luồng điện xẹt qua người, anh sững sờ. “Em nói là… lần đó? Không thể nào… Sao lại có thể… em…”
Anh đột ngột quay sang nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn như thể lúc này mới sực nhớ đến sự tồn tại của tôi trong căn phòng.
“Thanh Thanh, em nghe anh nói đã.” Anh cuống quýt chộp lấy cánh tay tôi, giọng lạc đi. “Thanh Thanh, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu… Em nghe anh giải thích, lần đó chỉ là tai nạn… thật sự chỉ là một tai nạn thôi mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi lặng lẽ nhìn anh, rồi lướt qua gương mặt vô cảm của bố mẹ anh. Kể từ lúc tôi bước chân vào ngưỡng cửa này, tôi đã luôn bị đối xử như một bóng ma. Cái lạnh trong ánh mắt tôi dần đông cứng lại.
Giọng của Minh Hạo yếu dần đi, trở thành một tiếng thì thào tuyệt vọng.
“Thanh Thanh, em phải tin anh, trong tim anh chỉ có một mình em thôi. Thanh Thanh, đừng nhìn anh như thế, anh sợ lắm, Thanh Thanh…”
“Minh Hạo!” Bố anh đập bàn, giận dữ quát. “Con còn có dáng vẻ của một thằng đàn ông không? Cứ quỵ lụy trước mặt một người phụ nữ như thế à? Bây giờ người đang mang giọt m.á.u của con là Thiển Thiển, người con cần quan tâm là nó mới phải!”
Mẹ anh cũng ném về phía tôi một cái nhìn khinh miệt: “Tôi đã nói rồi, đám con gái ngoại tỉnh chẳng đáng tin. Ngoài cái mặt mũi tàm tạm, giỏi quyến rũ đàn ông ra thì chẳng được cái tích sự gì, làm con trai tôi mê muội…”
Nghe những lời cay độc đó, dạ dày tôi bỗng cuộn lên một cơn buồn nôn kinh tởm. Tôi không kìm được, vội quay mặt sang một bên và nôn khan.
“Thanh Thanh, em có sao không? Thanh Thanh!” Minh Hạo luống cuống vừa vỗ lưng tôi, vừa đưa đến một ly nước ấm. “Súc miệng đi em, súc miệng rồi sẽ dễ chịu hơn.”
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi gạt phắt tay anh ra. Chiếc cốc trên tay anh rơi xuống nền gạch, vỡ tan thành trăm mảnh, âm thanh chói tai như tiếng lòng tôi lúc này.
“Minh Hạo, giữa chúng ta, mọi thứ kết thúc rồi.”
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên, lạnh lùng và xa lạ. May mắn thay, nó vẫn giữ được sự bình tĩnh đến đáng sợ. Dứt lời, tôi quay người, với lấy chiếc túi xách, chuẩn bị rời khỏi nơi địa ngục này.
“Không, Thanh Thanh, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!” Minh Hạo níu chặt lấy cánh tay tôi, không chịu buông.