“Cứ để cho nó đi!” Mẹ anh đứng phắt dậy, giọng the thé. “Lần đầu đến nhà đã đập đồ đập đạc, nó tưởng nó là ai? Còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Minh mà đã giở thói…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Minh Hạo quay lại nhìn mẹ mình, ánh mắt gần như van lơn. “Thanh Thanh… cô ấy cũng có thai rồi.”
Biểu cảm trên gương mặt mẹ Minh Hạo đông cứng lại, từ kinh ngạc chuyển sang hoài nghi.
“Con… Minh Hạo, con không nói đùa đấy chứ?”
Minh Hạo run rẩy rút từ trong túi áo ra tờ giấy siêu âm.
“Đây là kết quả bọn con vừa đi khám sáng nay. Thanh Thanh có thai rồi, hôm nay bọn con về là để bàn chuyện cưới xin. Mẹ, con yêu Thanh Thanh, con muốn cưới cô ấy làm vợ!” Giọng Minh Hạo trở nên quả quyết lạ thường, bàn tay anh vẫn siết chặt lấy tay tôi.
“Đồ khốn nạn!” Bố anh đứng bật dậy, giáng một cái tát trời giáng lên má anh. “Mày muốn cưới nó, vậy còn Thiển Thiển thì sao? Con bé là con gái nhà lành, đang mang trong bụng đứa con của mày, mày đối xử với người ta như thế có đáng mặt đàn ông không?”
“Sao ông lại đánh con?” Mẹ Minh Hạo xót xa kêu lên, rồi bà lại liếc về phía tôi. “Được rồi, nếu cô cũng đã có thai, vậy thì ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện cho ra ngô ra khoai.”
Đây là lần đầu tiên mẹ Minh Hạo chủ động nói chuyện với tôi. Trước đây, dù có vài lần chạm mặt, bà chưa bao giờ ban cho tôi một cái nhìn tử tế. Tôi vẫn nhớ lần đầu bà thấy tôi, nét mặt bà lộ rõ vẻ miệt thị. Bà từng nói: “Ngoài cái mã coi được ra, chẳng có gì xứng với con trai tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ấy ghét tôi, tôi biết điều đó ngay từ đầu. Bà chê tôi gầy gò, chê tôi là trẻ mồ côi, chê tôi phận ăn nhờ ở đậu từ nhỏ nên vận số không tốt, sẽ làm liên lụy đến con trai bà… Giá như tôi có thể lựa chọn, tôi cũng muốn được lớn lên trong một gia đình trọn vẹn, có cha thương yêu, có mẹ chở che. Nhưng tôi không có quyền lựa chọn số phận của mình.
Thấy mẹ anh đã xuống nước, Minh Hạo tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng đã có lối thoát. Anh mừng rỡ kéo tôi ngồi xuống sofa.
Nhưng những lời tiếp theo của mẹ Minh Hạo đã đẩy cả hai chúng tôi xuống vực sâu của sự bàng hoàng.
“Nhà họ Minh chúng ta ba đời độc đinh, bây giờ cả hai đứa đều mang thai con của Minh Hạo, tôi có một cách thế này.” Mẹ anh ngả người trên ghế sofa, cất giọng đầy quyền uy, dáng vẻ cao ngạo tựa như một vị Hoàng thái hậu đang ban phát ân huệ cho đám phi tần. “Hay là cả hai cô cứ sinh con ra, để xem ai sinh được con trai, nhà họ Minh chúng tôi sẽ đón người đó về làm dâu.”
“Mẹ, sao mẹ có thể nói những lời như vậy…” Minh Hạo kinh ngạc thốt lên.
Tôi bỗng thấy mình thật nực cười. Từ lâu đã có người khuyên tôi, một tình yêu không được gia đình chúc phúc thì đừng nên cố chấp níu kéo. Tôi đã từng ngây thơ tin rằng mình và Minh Hạo sẽ là một ngoại lệ. Nào ngờ…
Thôi vậy, tấn bi hài kịch ngày hôm nay, tất cả đều do tôi tự nguyện bước vào.
Tôi không nói một lời nào nữa, lặng lẽ đứng dậy, xách túi và đi thẳng ra cửa.
“Thanh Thanh, em định đi đâu?” Minh Hạo lại một lần nữa níu lấy tay tôi.
Tôi không thèm nhìn anh, chỉ nhấc chân lên, dùng hết sức bình sinh giáng gót giày cao gót xuống mu bàn chân anh.
“A…” Minh Hạo rú lên một tiếng đau đớn, tay theo phản xạ buông lỏng.