Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 21



 

Minh Hạo sau khi đưa đứa bé vào trại trẻ mồ côi đã đến DL tìm tôi. Đồng nghiệp nói tôi đang nghỉ phép, anh liền rời đi.

“Em có biết đứa bé đó từ đâu ra không?” Một đồng nghiệp tò mò hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Nghe nói là kết quả của những lần cô ta ăn chơi trác táng ở quán bar trước đây. Chính cô ta cũng không biết cha đứa bé là ai, nên mới đổ vạ cho Minh Hạo.”

Tôi nhớ lại cái đêm tuyết rơi, khi Đồng Thiển ép Minh Hạo về nhà, đôi mắt cô ta tràn đầy một thứ tình yêu mãnh liệt đến điên cuồng. Hóa ra, trên đời cũng có thứ tình yêu như vậy.

“Nếu không phải đứa bé có những đặc điểm quá rõ ràng, cả nhà họ Minh còn bị lừa đến bao giờ. Chỉ tội cho Minh Hạo, nghe nói trước đây anh ấy từng có một cô bạn gái rất sâu đậm, nhưng bị gia đình ngăn cấm…” Đồng nghiệp lắc đầu rồi rời đi.

Tôi mở máy tính, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Khi tan làm, lễ tân nói có một bà lão tìm tôi, đã đợi rất lâu rồi.

Là mẹ Minh Hạo.

Bà nghĩ rằng tôi có thể biết tin tức của Minh Hạo, khóc lóc cầu xin tôi nói cho bà biết. Bà khóc rất thảm thiết, mái tóc đã bạc trắng, gương mặt hằn sâu những dấu vết của thời gian, không còn vẻ cao ngạo của một phu nhân quyền quý như trước. Chỉ còn lại một bà lão đáng thương, đã mất đi đứa con trai duy nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nhìn bà, lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì.”

Rồi gọi bảo vệ đến.

Bà vẫn không từ bỏ, tối lại đến khu chung cư nơi tôi ở, muốn tôi cùng bà đi tìm Minh Hạo.

Tôi khoác tay Lê Cận Xuyên, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Đây là vị hôn phu của tôi, chúng tôi sắp kết hôn. Con trai bà không tìm thấy, có thể đến đồn cảnh sát trình báo. Chúng tôi không giúp được.”

Từ đó, mẹ Minh Hạo không còn xuất hiện nữa.

Một năm sau, tôi sinh hạ một cặp song sinh kháu khỉnh. Trong tiệc đầy tháng của các con, giữa những khách mời đông đúc, tôi dường như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh rất gầy, rất cao, đứng từ một góc xa nhìn tôi và các con mỉm cười. Nụ cười trên gương mặt anh chan chứa nước mắt, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc và biến mất.

“Vợ à, tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.” Lê Cận Xuyên bước đến, nắm lấy tay tôi.

Tay còn lại, anh đẩy chiếc xe nôi đôi, nơi hai thiên thần nhỏ của chúng tôi đang say ngủ.

Cả gia đình bốn người chúng tôi bước vào sảnh tiệc, trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm tuyệt vời.