Nhưng anh không đưa.
“Việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng em. Đi thôi.”
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Anh quay lại nhìn tôi, thở dài một tiếng khe khẽ: “Chu Thanh, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Chuyện… chuyện tối qua.” Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm. “Chúng ta đều say cả, cứ coi như không có gì xảy ra nhé.” Tôi sợ anh cảm thấy áy náy vì chuyện này nên mới đối tốt với tôi.
“Anh không say.” Anh tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong ánh nhìn ấy có một thứ cảm xúc mà tôi không thể nào đọc được. “Chu Thanh, anh luôn rất tỉnh táo. Em có biết không, những năm qua, anh vẫn luôn chờ đợi em?”
Đây… có phải là một lời tỏ tình không?
Tôi không biết.
Anh cũng không chờ đợi câu trả lời của tôi, cứ thế kéo tôi lên xe, giống như lần đầu anh ép tôi thêm WeChat, bá đạo bước vào cuộc sống của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi ngày, anh đều ở bên cạnh, giám sát tôi uống thuốc, cùng tôi đi dạo, thậm chí còn đưa tôi về lại quê nhà.
Chúng tôi đến ngôi trường cũ, ngồi trên sân vận động rộng lớn, kể lại những kỷ niệm đánh nhau thời niên thiếu. Nhiều năm trôi qua, nghĩ lại mới thấy thật ngây ngô. Chúng tôi còn ghé thăm cậu tôi. Ông ấy đã già đi nhiều, khi thấy tôi cũng không có biểu cảm gì đặc biệt… Ông vẫn luôn không thích tôi. Nuôi tôi lớn cũng chỉ là chuyện bắt buộc. Sau này đi làm, hàng năm tôi đều gửi tiền về, xem như trả ơn dưỡng dục, nhưng ông chưa một lần gọi điện hỏi thăm.
Khi đến nhà họ Lê, tôi gặp mẹ của Cận Xuyên. Bà vừa thấy tôi đã đoán được tên.
“Cháu là Thanh Thanh phải không? Con trai bác cuối cùng cũng đã tìm được cháu rồi.”
Từ lời mẹ Lê, tôi mới biết, năm đó khi Cận Xuyên rời đi, anh đã đến nhà cậu tìm tôi, nhưng bị cậu tôi mắng chửi, thậm chí còn thả chó ra cắn. Anh chỉ ở nước ngoài một năm rồi bỏ học trở về. Anh đã quay lại tìm tôi, nhưng không ai biết tin tức gì, nên anh đành vào học trường y nơi cha anh công tác… Tôi nhớ lại ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã cố tình không cho ai biết. Lên đại học, tôi cũng cắt đứt mọi liên lạc, chỉ muốn trốn thoát khỏi quá khứ. Lê Cận Xuyên, đương nhiên không thể tìm được tôi.
Không khí ở quê rất trong lành. Tôi theo Cận Xuyên lên núi hái nấm, xuống sông bắt cá. Thời gian trôi qua rất nhanh. Sau kỳ nghỉ, tôi quay lại DL làm việc.
Và tôi nghe được một tin tức gây chấn động từ đồng nghiệp.
Đồng Thiển đã sinh ra một đứa bé da đen ở bệnh viện, tay chân đứa trẻ dài ngoằng như một con tinh tinh chưa tiến hóa hết.
Mẹ Minh Hạo ngất xỉu ngay tại chỗ.
Gia đình họ Minh lập tức làm xét nghiệm ADN, và kết quả xác nhận đứa bé không phải con của Minh Hạo. Đồng Thiển thấy sự việc bại lộ, đã định tâm g.i.ế.c c.h.ế.t đứa trẻ, nhưng may mắn được y tá phát hiện và cứu sống. Cô ta cũng bị đưa vào tù sớm hơn dự kiến.