Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu của Tống Vân, nhanh chóng đuổi kịp tới nơi, sau đó thấy được đường cong phập phồng đại biểu cho nhịp tim kịch liệt của bệnh nhân trên thiết bị, bèn bắt đầu sôi nổi mà kiểm tra.
Tống Vân là mẹ của bệnh nhân, nhưng lúc này không có tiện để tiếp tục ở lại trong phòng bệnh, nên đã bị y tá lễ phép mà mời ra bên ngoài.
Tống Vân lo âu bất an mà đi qua đi lại ở bên ngoài phòng bệnh.
Con gái đã nằm trên giường bệnh ba năm rồi, hiện tại rốt cuộc đã có động tĩnh, hẳn là kỳ tích đúng chứ?
Kỳ tích rốt cuộc đã xảy, về sau bà nhất định phải dặn dò con gái cho thật kỹ, bảo nó đừng có xúc động đến vậy nữa.
Trừ bỏ cái đó ra, con bé muốn cái gì, bà đều sẽ không ngăn cản con bé, nó muốn làm cái gì thì để cho nó làm cái đó.
Chờ con bé tỉnh rồi, phải nấu cho nó một bàn đồ ăn đầy những món nó thích mới được, còn phải chuẩn bị quần áo mới cho nó nữa.
Con gái đã nằm 3 năm, trong ba năm này quần áo của con bé đều cũ rồi, nên Tống Vân muốn mua đồ mới cho nó.
À, đúng rồi, con gái đã tỉnh, chắc chắn còn cần phải tuân theo lời dặn của bác sĩ mà luyện tập phục kiện, mà cái đó cũng chẳng sao, bà có thể ở bên con bé.
......
Tống Vân vừa suy nghĩ những thứ thượng vàng hạ cám lộn xộn, vừa nôn nóng mà đi tới đi lui trước phòng bệnh.
Động tĩnh này cũng hấp dẫn những người khác, ví dụ như là Tô Bình tới đây thay ca với nhân viên điều dưỡng.
Tô Bình và Tống Vân là bạn bè của nhau, họ còn nghĩ có lẽ sẽ có khả năng để con gái và con trai thành hôn kết thành thông gia.
Có ai ngờ được, đang êm đẹp để hai đứa nhỏ đi xem mắt, lại sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trên đường đi như thế.
Hai người trẻ tuổi này riêng từng người làm một chuyện tốt, sau đó đã song song thành người thực vật.
Nằm ở trên giường bệnh, vẫn còn hô hấp, lại sẽ không tỉnh lại.
Bởi vì biến cố này, cảm tình giữa hai gia đình đều càng sâu hơn, bởi đều là người lưu lạc thiên nhai mà.
Hiện tại Tô Bình nhìn thấy bộ dáng đã nôn nóng lại chờ mong của Tống Vân, lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra trong phòng bệnh của con trai ngày hôm qua.
"Tống Vân, thế nào vậy?"
Thấy được Tô Bình, Tống Vân quay đầu nhìn lại, "Con gái của mình, con bé, con bé cũng giống như con trai của cậu vậy, nó có phản ứng rồi!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng, bà đã như là đang thấp giọng gào rống.
Hốc mắt đỏ lên kia đã hiển lộ sự kích động của bà ấy không sót gì.
Ngày hôm qua tiểu tử nhà họ Cố ở phòng bệnh cách vách có tin tức tốt, Tống Vân đã chờ mong cảnh tượng ngày hôm nay rồi.
Người khác có thể, vì sao con gái mình lại không thể được chứ?
Bởi vì nghĩ như thế, cho nên Tống Vân không cam lòng mà tới "muốn bình phán" với con gái, và có lẽ là thành tâm của bà ấy đã đả động con gái, nên con bé cũng có phản ứng. Việc này thật sự là quá tốt!
Nghĩ đến hiện tại các bác sĩ đang ở trong phòng bệnh ra sức giúp con gái thức tỉnh, Tống Vân liền kích động đến tay run bần bật, một hồi lâu sau mới móc di động ra, gọi điện thoại cho ba con bé báo tin: "Lão Giang, ông mau tới đây đi nè, con gái, con gái nó có phản ứng rồi!"
Câu đó có thể được bảo là long trời lở đất, làm Giang Nhạc Hoa lập tức không ngồi yên được, nên ông ấy liền xin nghỉ tới bệnh viện.
Con gái nằm viện không thể dừng lại, mà nằm trên giường bệnh một năm phải tốn không ít tiền. Tuy rằng bởi vì con gái đã cứu những đứa bé kia, những bậc phụ huynh kia vì cảm tạ con bé đã giúp đỡ mà bao hết tất cả phí chữa bệnh, nhưng mà nếu con bé vẫn cứ mãi nằm như vầy hoài, vậy thì ai biết được sẽ tốn bao nhiêu tiền chứ.
Đến lúc đó nếu những phụ huynh kia ngừng chi viện kinh tế, mà người làm ba mẹ như bọn họ lại chặt đứt kinh tế luôn, thế thì chẳng lẽ phải bởi vì trong túi không có tiền mà nhìn con gái chết đi sao?
Vậy nên Giang Nhạc Hoa vẫn luôn làm việc, ở cái tuổi vốn là nên chuẩn bị về hưu đây, ông vẫn còn đang phấn đấu, tăng ca mỗi ngày mà kiếm tiền. Rồi nếu tan tầm sớm, ông sẽ còn tự tìm việc làm thêm ngoài giờ nữa.
Nếu không phải có chuyện quan trọng là không sẽ không xin nghỉ, mà một khi ông đã xin nghỉ thì trên cơ bản đó chính là không thể không xin nghỉ, vậy cho nên ông ấy xin nghỉ rất thuận lợi.
Giang Nhạc Hoa đi tới bệnh viện, thấy được bạn già mình đang nôn nóng bất an chờ ngoài phòng bệnh, vừa hưng phấn chờ mong vừa lo âu bất an.
Ông ấy vội vội vàng vàng bước nhanh đến: "Bác sĩ đâu rồi? Họ nói thế nào? Cảnh Du có phản ứng sao?"
Tống Vân: "Bác sĩ còn chưa có ra. Tui cũng không có biết nữa, chẳng qua tui thấy rồi, tui nhìn thấy đôi mắt của Cảnh Du nó động đậy một chút, con bé có phản ứng. Đúng rồi, còn có cái kia kìa, cái máy kia cũng đột nhiên nhảy rất là nhanh!"
Giang Nhạc Hoa nắm lấy tay Tống Vân thật chặt, cùng nhau nhìn về phía cửa phòng bệnh, tiếp sức mạnh cho nhau, cũng là chống đỡ cho nhau.
"Lúc đó bà đang làm cái gì vậy?"
Tống Vân mờ mịt: "...... Lúc đó tui đang khóc với con bé, tui hỏi nó có muốn thấy tui không, có lẽ là Cảnh Du nó nghe được đó!" Tống Vân mừng cực: "Tui đã nói là nếu con bé nghe thấy được những gì chúng ta nói thì sớm đã tỉnh mà, Cảnh Du của chúng ta là đứa bé ngoan hiếu thảo! Hiện tại con bé hẳn là có thể nghe thấy, đúng chứ?" Tống Vân thấp thỏm mà trưng cầu ý kiến của ông chồng.
Giang Nhạc Hoa gật gật đầu: "Bà nói rất đúng, Cảnh Du nó hẳn là có thể nghe thấy. Có thể nghe thấy là rất tốt rồi, con bé như vầy, hẳn là rất mau sẽ có thể tỉnh lại thôi!"
Lúc này Tô Bình chú ý tới động tĩnh bên ngoài, nhìn con trai còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh gì, bà ấy cũng ở ngoài cửa phòng bệnh chờ nghe tin tức tốt.
"Mình tin tưởng hai đứa nó đều sẽ cát nhân tự có thiên tướng, tụi nó đều sẽ tỉnh lại."
Tống Vân trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng vậy, tụi nó sẽ tỉnh thôi, chỉ là cần có chút thời gian. Chúng ta tiếp tục chờ, sẽ có tin tức càng tốt hơn truyền ra!"
Trong 3 năm này, mỗi khi bà cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa, bà đều tự nói với mình như vậy đó, để cho chính mình có thể vẫn luôn chống đỡ tiếp được.
Bọn họ không biết, các bác sĩ trong phòng bệnh lúc này cũng đang tấm tắc bảo lạ.
Bệnh viện này của bọn họ có hai bệnh nhân là người thực vật rất đặc thù, đặc thù ở chỗ được đến chính phủ khen ngợi, là nhân vật được đưa tin trên báo, hơn nữa là tính đến giờ đã qua 3 năm rồi, vẫn còn những phụ huynh của các đứa trẻ được cứu mang quà cáp tới an ủi vấn an.
Người thực vật qua giai đoạn thức tỉnh hoàng kim rồi, về sau khả năng có thể thức tỉnh sẽ rất là nhỏ, mà bọn họ nằm trên giường bệnh thế này, phí chữa trị mỗi tháng tích lũy lại cũng không phải một con số nhỏ, những gia đình bình thường không cách nào chống đỡ lâu dài.
Các bác sĩ ở bệnh viện lâu rồi, từng gặp rất nhiều người sau khi dùng hết các loại biện pháp rồi cũng tuyệt vọng lựa chọn từ bỏ, sau đó phải tuyên cáo bệnh nhân tử vong thật sự.
Còn hai bệnh nhân này thì khác.
Tuy rằng có thể nhìn ra gia cảnh của hai người này là nhà khá giả, muốn nói là giàu có đến cỡ nào để không xem phí chữa bệnh đặt ở trong mắt thì cũng không phải, nhưng mà bọn họ không cần lo lắng phí chữa bệnh, bởi ai biểu những học sinh mà bọn họ cứu đều có người của nả giàu có, mà bọn họ lại còn là cái tính biết cảm ơn, đã nhận thầu phí chữa bệnh cho.
Hành động của hai bệnh nhân này đúng thật có thể gánh nổi cái xưng hô anh hùng ấy, bởi nếu để chính những người thường như bọn họ gặp phải tình huống như thế, đại bộ phận là sẽ không có cái quyết đoán xả thân quên nghĩa vậy đâu.
Đúng là chính mình làm không được, nên họ càng nhiều thêm mấy phần bội phục những người có thể làm được.
Các bác sĩ và y tá đều càng thêm tận lực chữa trị cho hai người này.
Chẳng qua đã ba năm trôi qua rồi, các bác sĩ và y tá cũng thật là không có kỳ vọng gì.
Nhưng có lẽ là kỳ tích thật sự sắp giáng xuống rồi, vì hai bệnh nhân này liên tiếp có phản ứng.
Các bác sĩ không biết vì sao sẽ đột nhiên như vầy, cơ mà đây xác thật là phản ứng tốt, nên bắt đầu từ ngày hôm qua khi mà phát hiện rồi, bọn họ vẫn luôn theo dõi. Từ tình huống theo dõi ra được từ bệnh nhân nam, vỏ đại não của anh càng ngày càng sinh động, và hiện tại cách vách cũng xuất hiện hiện trạng như thế.
Đang êm đẹp, không nghĩ ra được vì sao sẽ có biểu hiện như vầy, chẳng lẽ...... là vì huyền học?
Các bác sĩ không tin thần học, nhưng mà lại có rất nhiều chuyện mà khoa học không cách nào giải thích đã và đang xảy ra.
Có một loại cách nói chính là huyền học của hiện tại, chính là khoa học trong tương lai khi mà khoa học kỹ thuật phát đạt hơn, còn hiện tại thì chỉ là vì khoa học kỹ thuật còn chưa đến mức độ đó, nên mới có thể phân loại chúng về phía tác dụng của quỷ thần thôi.
Nếu thật sự có quỷ thần, vậy thì, xin các quỷ thần hãy cho hai người bệnh kia chút may mắn đi.
Người tốt, nên trường mệnh hơn người xấu mới phải.
Mà nghe bác sĩ lải nhải, Giang Cảnh Du nghĩ về giấc mơ rất lâu trước kia. Chẳng lẽ khi đó cô thật sự đã xuyên không về lại hiện đại?
Thế giới trong sách mà cô xuyên không tới cùng thế giới nguyên bản của mình cũng không phải hoàn toàn giống nhau, mà là có một chút sai biệt, điểm rất rõ ràng chính là Cố Hướng Hằng hồi ở hiện đại tại thế giới nguyên bản có người nhà sống ở thôn Thượng Trang, nhưng mà thế giới quá khứ mà hai người bọn họ xuyên không tới lại không có.
Bọn họ phải phân tách hai thế giới ra mà xem.
Trừ bỏ những tình huống nhỏ như thế ra, chỉnh thể sử dụng là nhất trí.
Nguyên nhân thì Giang Cảnh Du cho rằng đó là bởi vì thế giới trong sách mượn dàn giáo của thế giới hiện thực, cho nên những sự kiện lớn không có khác biệt gì.
Hai vợ chồng bọn họ được sống thọ và chết tại ở ở thế giới trong sách, chẳng lẽ họ còn có cơ hội tỉnh lại ở thế giới hiện đại sao?
Nghe bác sĩ nói, tư duy của Giang Cảnh Du càng thêm sinh động hơn, mà biểu hiện đó của cô lại càng làm bác sĩ có được tin tưởng lớn hơn nữa.
Giang Cảnh Du rất muốn mở to mắt ra, hỏi tình hình của mình một câu, còn có cả tình hình của ba mẹ cô nữa, nhưng mà cô chính là không có cách nào mở to mắt.
Chỉ một động tác vô cùng đơn giản thế thôi đó, cô không làm được, chỉ có thể phí công nghe bọn họ đối thoại.
Nghe rồi nghe, ý thức của cô dần dần mơ hồ.
Cô ý thức được chuyện không tốt, lại không cách nào chống lại loại hắc ám này, sau đó chậm rãi mất đi ý thức.
Các bác sĩ làm kiểm tra xong xuôi rồi tỏ vẻ lạc quan suy đoán. Giang Cảnh Du không biết ba mẹ mình mừng rỡ như điên đến mức nào, chờ khi cô lại có được ý thức, cô lại nghe thấy giọng của mẹ, còn cả giọng của ba nữa.
Ba mẹ đều đang nói chuyện với cô, một lần lại một lần lặp lại mà gọi tên cô.
"Cảnh Du, con có nghe được mẹ nói chuyện không con?"
"Cảnh Du, ba cũng tới nè, ba tới thăm con nè, con có nghe được ba mẹ nói chuyện đúng không?"
"Nếu con nghe được thì cho ba mẹ một chút đáp lại được không?"
"Tay không động đậy được, vậy mắt thì sao? Không ấy con chuyển động tròng mắt một chút được không, để ba mẹ được nhìn con một cái......" Trong giọng nói tràn đầy thỉnh cầu hèn mọn.
Nghe mà Giang Cảnh Du muốn mở to mắt ngay lập tức rồi hô to: "Ba mẹ, con nghe được! Ba mẹ đừng khóc!"
Chỉ tiếc, những gì cô nói chỉ có chính cô nghe thấy được, mặc cho cô có hồi đáp lại ba mẹ ở trong lòng thế nào, cũng không cách nào truyền đạt ra dù chỉ chút xíu.
Giang Cảnh Du cũng rất vô lực.
Chẳng qua cô cũng phát hiện là thời gian mình thanh tỉnh đang tiến bộ thì phải, nên có lẽ không cần quá lâu sau, cô có thể mở to mắt ra, để ba mẹ không cần phải lo lắng cho cô nữa.
Nhanh lên.
Nhanh thêm chút nữa đi.
Cái cảm giác khi chỉ có ý thức thanh tỉnh, nhưng lại hoàn toàn không cách nào khống chế thân thể này, thiệt là tồi tệ chết đi được.
Nhanh chóng tỉnh lại đi!
Trong lúc Giang Cảnh Du nỗ lực tỉnh, Cố Hướng Hằng cũng đang nỗ lực.
Anh nghĩ phải đợi Cảnh Du cùng nhau đầu thai, nhưng mà một khắc khi mà anh nhắm mắt lại đó, ý thức của anh đã không chịu khống chế mà chìm xuống.
Anh không biết ý thức của mình đến chỗ nào, ý thức dần dần mơ hồ đi, rồi chờ khi anh khôi phục lại ý thức rồi, anh cho rằng mình có thể nhìn thấy hoàng tuyền, địa ngục và quỷ sai, nhưng mà không có gì hết.
Cái anh có thể 'nhìn' thấy được chỉ là một mảnh hắc ám, còn có giọng nói quen thuộc nghe được trong bóng đêm nữa.
Là giọng nói của ba anh.
Ba của anh là quân nhân, nhưng mà ở trong nhà bọn họ, ông trước giờ chưa từng căng cái mặt nghiêm túc ra, ngược lại là bởi vì chính mình không cách nào vẫn luôn làm bạn với người nhà, nên khi ở nhà ông ấy vẫn luôn cười thôi, chỉ là một người chồng, một người cha bình thường thôi.
Cố Hướng Hằng nghe được giọng của ba, muốn đáp lại, nhưng mà không thức tỉnh được.
Rất nhanh, anh cũng ý thức được tình hình là như thế nào, cũng càng bức thiết muốn tỉnh lại hơn.
Anh muốn gặp lại ba mẹ, còn muốn được gặp mặt Cảnh Du một cái.
Cô cũng đã trở lại rồi sao?
Lúc mới đầu, hình như ý thức của anh chỉ có thể thanh tỉnh cỡ mười mấy phút, sau đó kéo dài được tới chừng nửa tiếng, rồi sau đó nữa là một tiếng.....
...
Thời gian càng ngày càng dài.
Lúc mà anh ngủ, anh sẽ bỏ lỡ một vài chuyện.
Khi có ý thức, anh có thể nghe được tất cả đối thoại gần đó, vậy cho nên anh đã biết: Nằm trong phòng bệnh cách vách anh, là Cảnh Du, cô cũng có tin tức tốt.
Có thể để cho ba mẹ mình không chịu nỗi đau trung niên tang tử, cũng có thể lại tiếp tục một đời nhân duyên với Cảnh Du.
Cố Hướng Hằng tích tụ lực lượng của mình từng chút một.
Rốt cuộc, trong sự vui mừng cực lớn của các bác sĩ, Cố Hướng Hằng mở mắt.
Bác sĩ: "Kỳ tích nha!"
Không bao lâu sau, cách vách cũng có tin tức tốt truyền tới, lại một người thực vật thức tỉnh, bác sĩ: "Kỳ tích nhân đôi!!!"