Cố Hướng Hưng thấy bên nhà chị dâu phân di sản thì cảm khái một chút.
Hắn ta là không có di sản gì có thể phân, cho nên chỉ có thể hâm mộ nhà người khác bởi vì có bề trên qua đời mà một đêm phất nhanh.
Hắn ta hâm mộ nhất chính là Giang Nhược Thư.
Giang Nhược Thư tuy rằng không có được phân cho nhiều bằng nhà anh cả của hắn ta, nhưng mà chỉ với nhà cửa vân vân gì kia, hắn ta đã thấy rất tốt rồi.
Theo cái nhìn của Cố Hướng Hưng, lão gia tử nhà họ Giang càng coi trọng Giang Nhược Thư vài phần, nên cho nhiều một chút cũng là trong tình lý.
Rốt cuộc đây là trưởng tôn của ông cụ mà.
Hâm mộ xong rồi, quay đầu lại nhìn nhìn chính mình.
Ba mẹ của hắn ta sớm đã không còn, hơn nữa nhà bọn họ còn là một nghèo hai trắng, không cần phải hy vọng xa vời cái gì mà di sản, nhưng cũng may là vận khí của hắn ta không tệ, chính là dù có rất nhiều xưởng không chịu đựng qua được sóng triều nghỉ việc, nhưng mà nhà xưởng của hắn ta đã thuận lợi chuyển hình, hắn ta cũng được giữ lại, có nhà có việc làm, không cần lo ăn uống.
Và cùng lý đó, đại phú quý cũng không có luôn.
Hắn ta thấy nhà anh cả, còn cả nhà vợ trước được ăn sung mặc sướng, chính hắn thì vẫn đang sống cuộc sống bình thường thì không phải không có ý tưởng, chỉ là anh cả đã xem đứa em là hắn đây như không tồn tại, mấy đứa con mà vợ trước sinh có tiền đồ thiệt đó, nhưng mà lại không nghe lời hắn ta.
Chính hắn ta đã không có ý tưởng gì, đời này của hắn ta như vầy là được, nhưng mà hắn ta sầu thằng con út, sầu tiền đồ của nó, sầu tương lai của nó.
Con trai cả của hắn ta thi đậu vào một đại học chuyên khoa, sau khi được tốt nghiệp thì đầu tiên là được phân phối nhận cái bát sắt, sau đó nó xuống biển làm ăn, hiện tại ở trong thành phố cũng đã là một nhân vật có uy tín và danh dự. Tuy tiếc rằng nó chỉ sinh được một đứa con gái, không có con trai, nhưng tương lai con cả hiển nhiên là nhẹ nhàng.
Còn đứa con gái lớn của hắn thì thi đậu đại học trọng điểm, nó lại tiếp tục tiến tu, sau đó được lưu lại trường làm một giảng viên đại học có thể diện, người nó gả cho cũng thuộc đám người có bằng cấp cao. Đừng tưởng rằng giảng viên đại học sẽ thanh bần, bọn họ có độc quyền sáng chế, mặt khác còn có tiền đầu tư riêng, cuộc sống cũng rất là dễ chịu.
Sau đó nữa chính là con gái nhỏ, nó có hai người anh chị có tiền đồ, thành tích học tập của nó cũng không kém. Tuy rằng con bé không có thi đậu đại học trọng điểm, nhưng mà cũng đậu đại học chính quy. Dù cho đứa con gái nhỏ này phản nghịch, chạy ra nước ngoài sinh hoạt, làm cho Trần Oánh tức điên, nhưng không thể không nói chính là con bé có năng lực.
Còn thằng út của hắn ta thì sao?
Thằng út, nó thật sự bị mẹ nó chiều hư rồi.
Học hành thì không chịu học cho đàng hoàng, không có được một cái nghề tinh thông, chỉ có thể tự mình làm việc vặt.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ có cái cương vị công tác này cho con lên thay ca, nhưng mà càng về sau, thế giới này đã thay đổi, không có cái vụ thay ca kia nữa, còn phải tự mình thi vào.
Thằng út cứ vậy mà ở bên ngoài làm việc vặt, làm hòa thượng một ngày thì đánh chuông ngày đó.
Sau đó giúp nó cưới vợ, vợ nó sinh ra được một đứa cháu gái, kết quả cô ta còn chạy.
Cố Hướng Hưng sầu lắm.
Hắn ta đương nhiên muốn để con trai cưới thêm một lần, sinh được đứa cháu trai, chỉ là người được lựa chọn không dễ tìm.
Người địa phương không có một ai nguyện ý, những nhà nào điều kiện tốt một chút đều không muốn tới làm mẹ kế, mà Cố Hướng Hưng lại không quá muốn tìm những người xứ khác không rõ nền tảng kia. Thiệt ra có cái nữa chính là, vẫn là người bản địa có điều kiện tốt hơn nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hướng Hưng gọi điện thoại cho con trai cả: "Thiên Hữu à, con có quen biết nhà ai có con gái thích hợp không? Giới thiệu cho em trai con chút đi, nó còn trẻ, chẳng lẽ vẫn phải luôn ở vậy một mình?"
Trần Thiên Hữu nghe xong câu chuyện đó thì nhéo nhéo mi tâm.
"Ba, Cố Gia Bảo nó đã ba bốn chục tuổi rồi, ba còn quản nhiều như thế làm cái gì? Nó muốn cưới vợ, vậy để nó tự đi tìm đi, chứ không thì với cái dáng vẻ kia của nó, không chừng lại chọc người ta tức bỏ chạy."
Vương Tiểu Thúy nghe thấy câu đó của anh ấy thì chau mày, chẳng qua ả ta nghĩ rằng mình có việc cầu người ta, nên bèn nhịn xuống.
Cố Hướng Hưng cười gượng một tiếng: "Em trai con hiện tại là người lớn rồi, cũng hiểu chuyện hơn rồi, sẽ không có tính như con nít giống hồi trước nữa, nó bây giờ còn trẻ như vầy, cứ mãi ở vậy một mình cũng không phải chuyện tốt nha."
"Cái này có gì mà không phải chuyện tốt?" Trần Thiên Hữu có chút không kiên nhẫn: "Nó đã tới cái tuổi này rồi mà còn cần người khác tìm vợ cho sao, chính nó mới biết được nó muốn tìm người như thế nào, người khác tìm cho nó không thích, tìm cũng phí công."
Trần Thiên Hữu không muốn làm chuyện tốn công vô ích, nếu anh ấy giúp thằng em này tìm đối tượng, sau này vợ chồng nó có chuyện gì, không cần phải nghĩ đâu, chắc chắn là đều tìm đến anh ấy.
Anh ấy là ngại chính mình ăn no rửng mỡ quá mới có thể đi nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Không chiếm được đáp án vừa lòng ở bên chỗ con trai cả, Cố Hướng Hưng lại đi tìm con gái lớn, Trần Thiên Tình rất bất đắc dĩ.
"Ba, ba gấp cái gì vậy? Chính Cố Gia Bảo nó cũng không nóng nảy mà."
Cố Hướng Hưng: "Không có, nó sốt ruột chứ, nó còn muốn cưới lại lần nữa để sinh đứa con trai nè."
Vừa nói đến cái này, giọng Trần Thiên Tình liền lãnh đạm xuống: "À, cho nên thế nào chứ? Việc này có liên quan gì tới con?"
Cố Hướng Hưng: "Sao việc này sẽ không liên quan gì tới con được, con là chị gái của nó nha, con cũng chỉ có một đứa em trai là nó."
Trần Thiên Tình: "Nhưng mà con còn có anh trai, còn có em gái, đó mới là anh trai ruột, em gái ruột của con."
Cô ấy cường điệu.
Cô ấy là đến sau này mới biết được chân tướng từ chỗ mẹ, biết được hồi trước ba ngoại tình ở bên Vương Tiểu Thúy, khi đó mẹ mới ly hôn.
Cho nên, hiện tại, sao mà ông ta còn có mặt mũi mà tìm tới cô nhờ tìm đối tượng cho Cố Gia Bảo vậy?
Chuyện này Cố Gia Bảo không có sai thiệt, nhưng mà mẹ của nó có sai, mà Cố Gia Bảo lại là đứa con trai Vương Tiểu Thúy coi trọng nhất, nên Trần Thiên Tình thừa nhận, cô ấy chính là giận chó đánh mèo đấy.
Mà giận chó đánh mèo thì lại có thể thế nào nào? Cô ấy không có làm chút gì đã không tệ rồi, còn muốn cô ấy giúp nó? Không có khả năng!
Hơn nữa, cái loại đàn ông không có đảm đương, chỉ muốn ăn nhậu chơi bời như Cố Gia Bảo kia, cô ấy giới thiệu đối tượng cho nó, thế chẳng phải là hại nhà gái người ta sao! Cô ấy còn chưa có lòng dạ hiểm độc như thế.
Bị cự tuyệt liên tiếp, cái này làm cho sắc mặt của Cố Hướng Hưng và Vương Tiểu Thúy đều rất khó nhìn: "Sao mà con lại có thể tuyệt tình đến vậy? Đó là em trai của con, con chỉ là làm chuyện nhỏ không tốn sức gì, vậy mà con cũng không muốn."
Nếu bọn họ đã nói vậy rồi, nên Trần Thiên Tình dứt khoát mà nói thẳng mặt luôn: "Vậy bà có nghĩ tới là, tôi chỉ là không muốn đắc tội người khác hay không hả? Nếu mà người ta biết được tôi giới thiệu con gái của người ta cho Cố Gia Bảo, vậy tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục lui tới với bọn họ nữa!"
Lời đó làm cả Cố Hướng Hưng và Vương Tiểu Thúy đều không chấp nhận được.
Cố Hướng Hưng thì còn hơi đỡ chút, bởi hắn ta biết con trai mình chẳng thế nào có tiền đồ, trong hoàn cảnh của con gái lớn bên kia có chút khó tìm thiệt, nhưng mà anh chị nó có tiền đồ mà, thằng út cũng không phải hoàn toàn không được tí gì.
Còn theo Vương Tiểu Thúy thì lại khác, ở trong mắt ả ta, con trai của ả ta là tốt nhất, nó hiện tại chỉ đang trong giai đoạn tích lũy thôi, chỉ cần chờ tích lũy đầy đủ rồi, đến lúc đó nó sẽ vừa lên tiếng là kinh người.
Vương Tiểu Thúy tin tưởng vững chắc về điểm ấy, nên hiện tại Trần Thiên Tình nói như thế, theo Vương Tiểu Thúy thì đây là cố ý chửi bới con trai ả ta.
Vương Tiểu Thúy là thật sự nghĩ những gì con trai ả ta nói với ả là thật, nhưng trên thực tế thì mỗi lần nó đi ra ngoài chỉ là đi chơi đùa thôi, căn bản không phải đang đi điều tra thị trường. Cái chuyện này Cố Hướng Hưng đã biết, nhưng mà Vương Tiểu Thúy không muốn biết.
Vậy nên Vương Tiểu Thúy sụp đổ, chửi ầm lên: "Mày làm chị nó mà nói vậy là có ý gì hả? Có ai làm chị như mày sao? Đang êm đẹp lại đi tạt nước bẩn lên đầu em trai mình, mày xem thường nó thì chính mày lại có được mấy phần năng lực? Phong thủy thay phiên luân chuyển, mày đừng đắc ý quá sớm!"
Trần Thiên Tình lạnh giọng: "Bà không biết sao? Nó không có đắc tội tôi, là bà đắc tội bọn tôi! Tút... tút... tút..."
Vừa dứt lời, Trần Thiên Tình liền cúp điện thoại, chỉ cảm thấy hả giận.
Về phần Vương Tiểu Thúy, nghe được những câu từ đầu bên kia truyền tới, ả ta không dám xác định mà nhìn về phía Cố Hướng Hưng.
Cố Hướng Hưng trầm mặt xuống: "Được rồi, con trai cô bây giờ không có tiền đồ, cũng không trách người ta khinh thường nó được."
Vương Tiểu Thúy chống nạnh, di dời lửa giận: "Sao mà người làm ba như anh cũng nói như vậy thế? Anh phải tin tưởng con trai của chúng ta, nó là đứa có năng lực!"
Cố Hướng Hưng cảm thấy nực cười, lại cảm thấy cả người rất mỏi mệt: "Nó có năng lực à? Công việc trước đó của nó là do tôi thật vất vả mới tìm được cho nó, vừa thanh nhàn lại đơn giản, mà kết quả là nó đi làm được một tháng liền nói sáng không dậy nổi nên không muốn đi, tôi lại phải bỏ ra một cái mặt già mà đi bồi tội cho người ta, đây là có năng lực trong miệng cô ư?!"
Hắn ta nói rồi nói, phần lưng cũng còng xuống: "Tôi mặc kệ, cô cứ xem xem coi có thể tìm được con nhỏ nào cho nó thì cứ tìm đi."
Vương Tiểu Thúy không nói gì, nhưng mà trong lòng cũng nghẹn một hơi, quay đầu lại liền nói với Cố Gia Bảo: "Con trai à, con phải có tiền đồ nha, mấy anh chị kia của con đều khinh thường hai mẹ con mình, con phải hung hăng mà vả mặt tụi nó, để cho tụi nó biết được con trai mẹ giỏi cỡ nào!"
Cố Gia Bảo ừ ừ à à có lệ, chẳng để tâm chút nào.
Tuy nói đó là anh chị, nhưng mà cảm tình giữa bọn họ có được bao nhiêu?
Cố Gia Bảo lại chẳng phải không biết gì, hắn nghĩ nếu mà thật sự có cảm tình, hắn hoàn toàn không cần đi làm, ở trong nhà nằm là được.
Chỉ là đáng tiếc, mẹ thì trước không phải nói rồi, ba hắn ở bên chỗ anh với chị hắn cũng chẳng có địa vị gì, đang nghĩ muốn cưới một cô vợ có năng lực để nuôi hắn đây, mà kết quả là nhìn bộ dáng tức tối của mẹ hắn hiện tại, hẳn là cũng không thành công rồi.
Cố Gia Bảo thở dài một hơi, tròng mắt xoay chuyển: "Mẹ ơi, mẹ cứ khuyên nhủ ba đi, khuyên ba đi cúi thấp đầu với bác cả, vậy thì con cái gì cũng sẽ có."
Vương Tiểu Thúy cả kinh: "Con nói bừa cái gì đó."
Vương Tiểu Thúy biết mồi lửa khiến quan hệ giữa chồng và anh chồng đổ vỡ chính là vì hai vợ chồng ả ta âm thầm ở bên nhau, sau đó lại bởi vì thấy thật có lỗi với nhà họ Trần, nên nóng giận, liền nói mặc kệ thằng em trai này.
Hồi đó ả ta cho rằng đánh gãy xương còn liền gân, anh em ruột rà sẽ không có thù qua đêm, nhưng có ai ngờ, qua bao nhiêu ngày ngày đêm đêm thế này, hai anh em bọn họ vẫn là như thế.
Vương Tiểu Thúy hoài nghi rằng, dù cho có vào trong quan tài rồi thì quan hệ giữa hai anh em vẫn sẽ như cũ thôi, nhưng mà ả ta không thể hối hận.
Nếu mà ả ta hối hận, vậy lỡ chồng muốn ly hôn với mình thì phải làm sao bây giờ?
Ả ta cũng đã cái tuổi này rồi, ly hôn rồi thì về sau ả ta có thể được cái chỗ tốt gì? Không chừng sẽ còn ăn ngủ đầu đường.
Cho nên Vương Tiểu Thúy không có ý tưởng nhất định đòi Cố Hướng Hưng phải đi hòa hảo với anh cả của hắn ta, chính là lo lắng cái tình huống tồi tệ nhất đó.
Chẳng sợ Vương Tiểu Thúy biết được nhà bác cả chỉ cần để lọt chút xíu đồ vật từ trong kẽ tay, vậy là cũng đủ để cho cả nhà bọn họ có được cuộc sống ngon lành đi nữa.
Ả ta cũng rất muốn tham lam, nhưng mà ả ta cũng thật sự là sợ hai vợ chồng nhà bác cả.
Con trai thiệt rất to gan đó, nhưng mà ả bảo nó đi, nó cũng không dám đi trêu chọc.
Vương Tiểu Thúy nhẹ nhàng vỗ Cố Gia Bảo một phát: "Con đang nói bậy bạ cái gì đó? Làm việc của con cho tốt vào đi, lúc này con đừng có đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, biết chưa?"
Ả ta dặn dò một phen cho thật kỹ, chỉ là Cố Gia Bảo là người sẽ nghe lời ả ta nói sao?
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ thay đổi triệt để!"
Đối với ba hắn thì hắn còn có chút kính sợ, nhưng mà đối với mẹ hắn, hắn biết đây là người sẽ vẫn luôn đứng sau lưng mình vô điều kiện mà ủng hộ mình, nên hắn rất là thả lỏng và tự tại, lời dễ nghe rất là thuận miệng mà tuôn ra.
Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng Cố Gia Bảo vẫn là để hai vợ chồng thất vọng rồi.
Nói dễ nghe lắm, nhưng đi ra ngoài kiên trì được một tuần liền về nhà, bảo là quá mệt mỏi, không kiên trì tiếp được.
Nhưng mà tại sao người khác lại có thể kiên trì tiếp được thế? Còn là rất nhiều người nhỏ gầy hơn hắn nữa kìa.
Những người kia đều chưa từng nói vất vả, chỉ có hắn ta thôi.
Kiếm được chút tiền ấy cũng rất mau đã bị hắn tiêu xài hết, hai vợ chồng Cố Hướng Hưng trừ bỏ phải nuôi cháu gái ra, còn phải nuôi một thằng con trai tuổi còn đang tráng niên như vầy đây.
Dưới tiền đề như thế, vợ chồng Cố Hướng Hưng chỉ có thể lần nữa hạ thấp yêu cầu chọn con dâu, tìm được một cô gái nghèo từ trong núi sâu ra, lại sinh một đứa cháu gái.
Khi Cố Hướng Hưng biết được kết quả đó, biểu cảm trên mặt hắn ta cực kỳ xuất sắc.
Hắn ta cũng không biết có phải đây là báo ứng hay không nữa, báo ứng vì trước kia hắn ta vì sinh con trai mà có lỗi với Trần Oánh. Kết quả hiện tại chính là Trần Oánh đi theo con trai sinh sống rất tốt, tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng về tổng thể mà nói là dễ chịu, nhưng còn hắn ta thì sao?
Ha hả.
Chuyện này làm Cố Hướng Hưng không nhịn được mà kiểm điểm: Có phải lúc trước, hắn đã làm sai rồi không? Vì làm sai nên giờ chịu báo ứng, cả hai đứa con trai đều chỉ sinh con gái? Chẳng lẽ con của hắn ta chính là không có mệnh nối dõi tông đường sao? Hay là nói vẫn phải đi đường xưa của hắn ta?
Chỉ là Cố Hướng Hưng cũng không biết về sau liệu có ai nguyện ý ở rể không nữa.
Không phải ai ai cũng có thể được may mắn như là em trai của chị dâu hắn ta vậy, người kia cũng sinh hai đứa con gái, nhưng mà hai đứa con gái của anh ta đều có năng lực, hơn nữa đứa con gái lớn kia của anh ta còn thuyết phục được chồng, để con trai theo họ Giang của mẹ.
Chỉ là chuyện này theo Cố Hướng Hưng xem thì cũng rất rõ ràng, đấy là căn cứ vào nhà họ Giang có quyền thế và mặt mũi, nên đưa ra cái yêu cầu đó cũng là nằm trong tình lý. Rồi quành lại về mình, nhà hắn ta là như thế này đây, nếu như hắn ta muốn cháu rể đáp ứng cháu gái sinh con theo họ Cố của hắn ta, cháu rể sẽ nguyện ý chứ?
Cố Hướng Hưng biết hy vọng xa vời, nhưng lại vẫn có cái chờ đợi đó.
Chỉ cần cháu gái của hắn ta có cũng đủ thủ đoạn, vậy không phải không có khả năng.
Chỉ là theo thời gian hắn già đi từng ngày, về hưu luôn rồi, hắn ta vẫn là không nhìn thấy chờ đợi đó có thể thực hiện.
Nhà hắn ta mỗi tháng chỉ có thể dựa vào một chút tiền hưu sống qua ngày, vì thế sau khi về hưu rồi hắn ta còn tìm thêm một công việc gác cổng, vậy thì cộng thêm cả tiền hưu nữa, mỗi tháng đều có thể sống qua, chỉ là tiền nong khá là eo hẹp.
Có đôi khi, nhìn thấy tất cả tiền hưu và lương lậu đều phải trợ cấp lên người cả nhà con trai út, Cố Hướng Hưng cũng sẽ hối hận.
Lúc trước hắn ta nên lại phấn đấu thêm một phen, vậy thì cuộc sống lúc này cũng sẽ không gian nan đến vậy.
Lại có lẽ nếu lúc trước hắn ta để bụng với mấy đứa con lớn một chút, vậy thì bây giờ hắn ta cũng sẽ không sống gian nan như bây giờ.
Mấy đứa lớn từ lúc hắn về hưu đến giờ, mỗi tháng sẽ liền cho hắn ta một số tiền dưỡng lão, nhưng mà đó là phần của một mình hắn ta, còn muốn nuôi cả gia đình hắn, hiển nhiên là không đủ.
Lúc này, Vương Tiểu Thúy cũng tuyệt vọng rồi.
Nhìn con trai lôi thôi lếch thếch mà nằm trong nhà ngủ ngon, mà chính ả ta với bạn già, thêm cả hai đứa cháu gái đều phải đi ra đường kiếm tiền.
Con dâu à? Chạy nữa rồi.
Đôi khi đêm khuya tĩnh lặng, Vương Tiểu Thúy cũng phải hỏi tại sao lại như vậy, và ả ta cũng ẩn ẩn biết được, có lẽ, là do ả ta quá cưng chiều con trai. Con trai vừa nói chút gì dễ nghe, ả ta liền tin, và rồi dẫn tới kết quả này.
Nước mắt vô thanh vô tức mà lăn dài từ khóe mắt xuống, chờ đến sáng hôm sau tỉnh lại, lại là một ngày cần phải đi làm......
--
Cố Mẫn Nhân là con gái út của Cố Hi, đằng trước cô nàng có một người anh trai, kém mười mấy tuổi lận.
Mẹ nói rồi, cô nàng đi vào thế giới này, là một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Do chênh lệch nhau tới mười mấy tuổi, nên Cố Mẫn Nhân cơ hồ là được anh trai đã trưởng thành sớm lại ổn trọng xem như con gái mình mà nuôi lớn.
Trong lứa của Cố Mẫn Nhân đây, bên nhà bác cả cũng toàn sinh ra các anh trai thôi, cô nàng là con gái duy nhất, được mọi người nuông chiều lớn lên.
Cái gì? Bên nhà ba cô nàng á hả?
Nghe nói ba cô nàng là phóng viên chiến địa, đã qua đời rồi.
Mà mẹ của cô nàng à, cũng không có kết hôn với ba, cô nàng và anh trai cũng không phải cùng một người ba.
Mẹ cũng không có ý muốn kết hôn, hồi trước mẹ muốn có một đứa con, nên có anh trai.
Mẹ ôm chờ đợi rất lớn với anh trai, và anh trai cô nàng cũng không có làm mẹ thất vọng.
Còn Cố Mẫn Nhân thì không giống với anh trai mình, cô nàng không có thiên phú tốt như anh trai vậy, cũng không có lòng tiến tới gì, chỉ muốn nằm yên làm một con cá mặn.
Cô nàng cũng có cái tư bản để mà đi làm một con cá mặn.
Trên mạng hiện rất lưu hành nói cái gì mà phú nhị đại, Cố Mẫn Nhân không chút khách sáo mà nhận lấy cái nhãn ấy rồi.
Thi đại học, cô nàng vào một trường đại học thường thường được được, nên càng không có áp lực gì hết.
Chỉ chờ tốt nghiệp đại học xong rồi ra nước ngoài mạ vàng, về nước tìm một chức quan nhàn tản, vậy là về sau liền có thể nằm yên lấy tiền chia hoa hồng mà sống.
Chỉ cần cô ấy chưa từng có theo đuổi gì lớn, vậy là những gì cô nàng được chia cho đã đủ rồi.
Cố Mẫn Nhân rất hiểu đạo lý thấy đủ thì thường thấy vui.
Lên đại học, ở đây khác với hồi ở cao trung, đời sinh viên nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, cô ấy lại là học ngành quản lý công thương, một cái ngành dầu Vạn Kim, cái gì cũng dính chút chút, lại cái gì cũng không tinh.
Theo các bạn cùng phòng của Cố Mẫn Nhân, cô nàng là một bạch phú mỹ điển hình.
Tuy rằng quần áo của cô nàng mặc có rất nhiều món không có nhãn hiệu, nhưng mà mỗi một bộ khi đưa tay sờ đều có xúc cảm rất là tốt, hơn nữa rất thích hợp với cô ấy, có thể phô bày làm bật lên ưu điểm của cô nàng với mức độ lớn nhất.
Muốn nói mấy bộ đó là đo người đặt làm, ấy là chẳng ngoài ý muốn chút nào.
Rồi cái nữa là những mỹ phẩm dưỡng da Cố Mẫn Nhân xài đấy, không tra không biết, tra cái là dọa nhảy dựng.
Một cái bình nho nhỏ thôi đã phải mấy ngàn tệ hoặc là mấy chục ngàn tệ, mặt nạ thì giá thấp nhất cũng phải mấy trăm tệ một cái. Vừa hỏi cô nàng, mấy món đó cũng không phải tự cô nàng mua, mà là do bà nội, mẹ, chị dâu và chị gái, đủ kiểu thân thích cho cô ấy.
Nhiều quá xài không hết, Cố Mẫn Nhân còn sẽ hào phóng mà cho các bạn xài.
Vừa đến cuối tuần, Cố Mẫn Nhân đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, sau đó vừa lên lướt Weibo một cái, sẽ liền thấy một vài hình ảnh mỹ thực hoặc là đi dạo phố của cô nàng.
Ở đằng dưới là một đống lớn những lời khích lệ và nhấn like.
Cô nàng này còn là một blogger có được trên cả triệu fans, có rất nhiều người thích nghe cô nàng bình luận.
Dùng một câu các cư dân mạng hay nói chính là ---- Tuy rằng tui ăn không nổi, nhưng không ảnh hưởng tui biết nó có ngon hay không.
Những nơi mà cô nàng này từng đi, phần lớn là bọn họ chưa từng nghe nói qua, vừa leo lên mạng tra một phát, giá cả kia cũng rất mỹ lệ.
Cố Mẫn Nhân có của cải như vầy nhưng lại rất dễ chung sống, chẳng có cao ngạo của con nhà giàu chút nào, thậm chí còn nghe cô nàng nói là mình còn từng xuống ruộng làm việc nữa.
Đấy là tiết mục mà ông bà nội* sắp xếp cho cô nàng.
*: Cố Hi không có kết hôn với ai hết, các con đều thuộc về cô ấy, theo họ cô ấy, nên gọi ông bà nội theo mình là đúng. Cách xưng hô này là của tác giả xài nha.
Các bạn cùng phòng: Không hiểu sao luôn.
Bốn người bạn cùng phòng chung đụng vui vẻ, nên lúc Cố Mẫn Nhân mừng sinh nhật 18 tuổi còn nhận được lời mời đi tham dự lễ thành nhân của cô nàng, mà địa điểm, là tại làng du lịch rất nổi tiếng nào đó.
Đây vẫn là lần đầu tiên các cô gái được đi làng du lịch đó chơi, nói vậy cũng không phải vì cái làng du lịch này sang quý cỡ nào, mà là cái làng du lịch này không dễ hẹn trước cho lắm, nếu muốn mấy người cùng nhau hẹn trước được, vậy thì cần phải đua tốc độ tay và tốc độ mạng một chút, nhưng mà bọn họ không cần hẹn trước, vì Cố Mẫn Nhân có thẻ khách quý, hẹn một cái là hẹn được liền.
Các bạn cùng phòng nghĩ đến quy mô của bữa tiệc này sẽ không nhỏ, nhưng mà khi thật sự đang ở cái khách sạn lớn nhất làng du lịch này, nhìn cô bạn bước trong ánh sao lộng lẫy, mặc một bộ váy lụa có lớp lông mịn bông bông xù xù màu hồng nhạt, đội vương miện công chúa, trên vương miện đính kim cương lấp lánh tỏa sáng, cô nàng thoạt nhìn giống như một nàng công chúa chân chính vậy.
Trang sức trên đầu, cổ, còn cả trên tay cô bạn, đều là nguyên bộ.
Các bạn cùng phòng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy toàn thân cô bạn mình đều là hương thơm ngọt ngào của tiền.
Mà người dắt tay cô nàng xuống dưới sảnh, chính là một người rất quen mắt.
Là ai ấy nhỉ?
Đẹp trai đến vầy, hẳn là có ấn tượng mới đúng.
Nghĩ nè, nghĩ nè, nghĩ ra rồi! Đây không phải là CEO của tập đoàn An Nghiệp, là cái vị rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại dựa vào tài hoa sao!
Hình như anh ta, đã kết hôn?
Vậy thì hai người bọn họ là quan hệ gì?
Rất mau, bọn họ liền biết được, đó là anh trai của cô bạn mình.
Các bạn cùng phòng: "!!!"
Đây là công chúa thiệt nha!
Lễ thành nhân tuổi 18, chính là một nghi thức đại biểu cho Cố Mẫn Nhân đã chính thức tiến vào vòng giao tế, cũng là một cái danh để náo nhiệt chút.
Cố Mẫn Nhân tuy rằng cá mặn, nhưng mà giáo dưỡng từ nhỏ tới lớn ở đây đây, cô nàng có một tay đàn piano rất hay, hơn nữa còn được di truyền một thân thần lực trời sinh từ bà nội mình.
Đương nhiên, lúc này, cô nàng chỉ cần biểu diễn đàn piano của mình là được.
Cố Mẫn Nhân không có chí hướng gì quá cao, trong nhà cũng không có ý tưởng muốn liên hôn gì kia, cho nên Cố Mẫn Nhân rất tự do.
Cô nàng không thích có nhiều người xáp xáp qua, ôm các loại mục đích khác nhau thế này, nên sau khi lộ mặt rồi, cô nàng liền chạy tới chỗ các bạn cùng phòng: "Các cậu ăn thế nào rồi? Mình đề cử mạnh bò bít tết nướng hôm nay, các cậu có thể đi nếm thử."
Bên khu mỹ thực, có thể nhìn thấy rực rỡ muôn màu các loại mỹ thực, cơm Tây hay cơm Trung đều có.
Còn có rất nhiều món ngon mà ngày thường chỉ có thể thấy được trên TV hoặc là trên mạng nữa.
Ví dụ như một con cá hồi tươi rói như này đây, đầu bếp đang ở bên đó cắt ra ngay tại chỗ cho các vị khách ăn. Rồi còn có thịt dê nướng, thịt bò nướng, gan ngỗng, nấm cục đen, vân vân.
"Đã ăn rồi, ngon lắm!"
"Món trứng cá muối kia, lần đầu tiên ăn, thật sự khá ngon, không trách được nó đắt đến vậy." Đắt có đạo lý của đắt nha.
Cô nào cô nấy, ca ngợi thì ca ngợi, nhưng lại không có tâm tư khác, rất rộng rãi.
Đây cũng là nguyên chủ yếu tại sao Cố Mẫn Nhân chơi thân được với bọn họ.
"Thích thì ăn nhiều một chút, bao đủ."
"Hức ợ, đã ăn không vô rồi."
Bọn họ đã ăn no căng rồi.
Vừa nãy bọn họ ở trên đài nói chuyện, khi biểu hiện, miệng của các cô chưa từng đình chỉ lại.
"Hồi nãy người trông rất là giống cậu kia, người mặc váy đen đó á, chính là bà nội của cậu sao?"
Có người tò mò.
Cố Mẫn Nhân cười, rất kiêu ngạo: "Đúng vậy, là bà nội của mình, mình với bà rất là giống đúng chứ."
Đây một trong số những điểm không nhiều lắm mà cô ấy thấy rất kiêu ngạo.
"Mình nói cho các cậu nè, người mình sùng bái nhất chính là bà nội của mình."
"Gia nghiệp nhà mình, về cơ bản đều là do bà nội dốc sức làm mới có đó......" Đây là một fangirl bé nhỏ của bà nội.
Các bạn cùng phòng nghe Cố Mẫn Nhân thuyết minh, ánh mắt cũng càng ngày càng kinh ngạc cảm thán.
Ui chao, cứ như đang nghe kể điện ảnh á.
Chỉ là nghe, đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
......
Khi Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng qua đời, sự tích về bọn họ được công bố ra.
Lúc này thì internet đã rất phát đạt, các cư dân mạng lên lướt web có thể thấy có vài trang web có biểu tượng đã biến thành màu xám, báo tin người sáng lập của bọn họ đã qua đời rồi.
Sau đó có người nhất nhất thống kê, rồi kinh ngạc.
Cái tên Giang Cảnh Du này thì rất nhiều người đều không quen biết, nghĩ rốt cuộc đây là ai? Có năng lực thế ư?
Rồi lại tiếp tục thống kê thêm, rất nhiều người càng giật mình hơn.
"Thiệt là không ngờ được, nhà tui ở chính là Hồng Dương Nhã Uyển nè, là tòa nhà mà tập đoàn An Nghiệp khai phá đó. Mọi người đều biết, nhà của An Nghiệp nổi tiếng là có bảo đảm về chất lượng, chống đỡ động đất khi có động đất xảy ra, khi mà có động đất, so sánh với những tòa nhà công trình bã đậu khác, không thể càng có lương tâm hơn."
"Tui cũng mua nhà của An Nghiệp nè, hồi trước rút thăm mua được nó đã dùng hết tất cả may mắn của tui."
"Tôi đang rút thăm đây, hy vọng có may mắn!"
Trừ bỏ về điền sản ra, còn có siêu thị.
"Bữa nay siêu thị cũng đã biến thành màu xám, mỗi ngày mị đều trèo lên mạng mua sản phẩm của bọn họ, mới nãy nhìn thấy còn tưởng rằng di động của mị có vấn dề, vì đột nhiên giao diện không thấy màu sắc gì, làm mị bị sợ đến nhảy dựng."
"Bị dọa nhảy dựng 10086+"
"Thì ra là người sáng lập tập đoàn An Nghiệp qua đời. Khiêm tốn kín tiếng thiệt đó, tui thế mà chẳng thế nào nghe nói đến cái tên này."
Mọi người tỏ vẻ tán đồng, sau đó càng ngày càng nhiều tin báo làm mọi người biết được mình kiến thức hạn hẹp.
Tiếp sau một tờ báo quyền uy nào đó cũng share tin báo tang của Giang Cảnh Du, họ còn công bố một danh sách quyên tiền của hai vợ chồng bọn họ.
Bắt đầu từ thập niên 80, mỗi một năm bọn họ đều có quyên tiền, hơn nữa số lượng vẫn luôn đang gia tăng.
Danh sách quyên tiền kia chỉ nhìn một cái thôi mãi không thấy điểm cuối.
Rất nhiều cư dân mạng một đường lướt hoài lướt mãi, chỉ còn hai chữ đậu xanh có thể biểu đạt sự khiếp sợ của mình.
"Nó dài đến độ làm tui tưởng rằng di động của mình có vấn đề!!!"
"Người tốt cả đời bình an, sau khi chết có đại phúc đại đức!"
"Người ta có tiền như vậy, nhưng tôi không thù giàu."
Bởi vì là vợ chồng, nên các cư dân mạng thuận tiện đi tra xét xem Cố Hướng Hằng là ai, và phát hiện đây là một vị quan lớn đã về hưu.
Ông ấy cả đời đã làm rất nhiều chuyện thực tế cho bá tánh, đến bây giờ vẫn còn một vài địa phương nhớ rõ ông ấy, chẳng qua ông ấy đã qua đời vào ba ngày trước rồi.
Ba ngày trước ông ấy qua đời, ba ngày sau, vợ ông ấy cũng qua đời.
Theo rất nhiều người nói, cảm tình giữa hai vợ chồng bọn họ rất tốt, chưa từng cãi nhau, họ cùng chung chí hướng, là cặp thần tiên quyến lữ làm rất nhiều người hâm mộ.
Chờ đến khi chồng qua đời, vợ không được bao lâu cũng đi.
"Đây là sinh tử tương tùy sao?"
"Tình yêu thần tiên."
"Tui lại tin tưởng tình yêu rồi!"
Trên mạng có rất nhiều cái sôi nổi hỗn loạn, nhưng người tại hiện thực là không nghe thấy.
Ba ngày trước mới không còn ba, ba ngày sau đã không còn mẹ, hai anh em Cố Thịnh và Cố Hi đều khóc đến không còn bộ dáng.
Sau khi Giang Cảnh Du chìm vào hắc ám rồi, cô biết chính mình đã qua đời, nhưng mà mình lại vẫn còn ý thức.
Linh hồn của cô, hình như vẫn còn.
Nhìn các con và cháu khóc, muốn an ủi, nhưng mà những gì cô nói không ai nghe thấy.
Giang Cảnh Du dạo quanh trong nhà một vòng
Không có nhìn thấy người cô muốn thấy.
Anh đi đâu rồi? Là đang đợi mình sao?
Em tới đây.
Cái ý niệm đó chợt lóe mà qua, cô lại lần nữa nghênh đón hắc ám, hơn nữa, lần này trở nên nặng nề rất nhiều.
Thân thể cô cứng đờ, giống như là bị cái gì đè nén xuống vậy.
Bên tai còn có tiếng khóc quen thuộc, là ai?!
Đây là...... Mẹ!
Mẹ của cô ở hiện đại.
Mẹ đang khóc: "Cảnh Du, con nằm 3 năm rồi, sao mà còn chưa tỉnh dậy vậy con? Con không muốn gặp mẹ sao? Mẹ muốn gặp con, con nằm lâu vậy rồi, cũng nên dậy đi nha......"
Muốn!
Con muốn!
Con muốn gặp mẹ!
Máy móc vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên phát ra tiếng nhắc nhở bén nhọn, nhắc nhở cho mọi người là người đang nằm trên giường bệnh đang tư duy phập phồng.
Cùng lúc đó, người bệnh đã nằm ba năm trên giường bệnh, cơ hồ đã bị từ bỏ, mí mắt đang giật giật.
Này đây làm cho người nhìn thấy phát ra tiếng kêu kinh hỉ: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mấy vị mau tới nè! Con gái của tôi có phản ứng rồi!!!"