Giang Cảnh Du đang phục kiện, vì nằm 3 năm rồi, thân thể này hiện tại rất vô lực, càng không chịu khống chế.
Vì để thân thể này có thể một lần nữa để cô sử dụng, cô phải từng chút từng chút một mà làm nó nghe lời.
Đây cũng chẳng phải việc dễ dàng đến vậy.
Phục kiện không dễ dàng, giờ cô và Cố Hướng Hằng đã thành anh em cùng cảnh ngộ, cùng nhau tập tễnh học bước đi ở trong bệnh viện.
Quá trình tuy rằng có chút thống khổ, lại không hề đơn điệu.
Không đề cập tới hai người bọn họ, những người tới thăm bọn họ như là ba mẹ bọn họ này, người thân khác, bạn bè, còn có cả phóng viên, tất cả đều thay phiên tới, làm cho cuộc sống của bọn họ chẳng hề tịch mịch chút nào.
Đối với những người ghé thăm mình, hai vợ chồng bọn họ đều biểu hiện ra sự nhẫn nại cực lớn, bất kể là ai tới cũng luôn cười tủm tỉm.
Đối với những người tới thăm này, hai vợ chồng bọn họ đã nằm trên giường bệnh ba năm, nhưng mà đối với hai người họ mà nói, đấy là đã qua vài thập niên rồi, có thể nói là cả đời đã trôi qua luôn rồi, có thể được gặp lại bọn họ là niềm vui ngoài ý muốn.
Kể cả khi có vài thân nhân quan hệ không tốt lắm tới thăm bọn họ, Giang Cảnh Du cũng vẫn giữ tâm tình tốt mà duy trì tươi cười, làm cho bác gái cả của Giang Cảnh Du sau khi rời đi cũng nói Giang Cảnh Du đã thay đổi tính tình, bởi tính của cái cô cháu gái này hồi trước cũng không dễ chơi gì, không ít lần dùng lời nói làm bác ta nghẹn họng nói không nên lời.
Trừ bỏ tính tình trở nên tốt hơn ra, còn có nữa là chẳng biết từ khi nào, bọn họ phát hiện cảm tình giữa Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du tiến bộ vượt bậc, làm hai bên gia đình tấm tắc bảo lạ.
Đặc biệt là cha mẹ hai bên.
Hồi trước khi mà người lớn hai gia đình bảo bọn họ đi xem mắt ấy, bọn họ cứ y như là bị bảo đi lên pháp trường vậy, dùng đủ các loại lý do mà chối từ, còn giờ thì hay rồi, nếu không phải là xác định bọn họ trước kia thật sự chưa từng gặp nhau, còn tưởng rằng hai người họ là một cặp tình lữ đã yêu nhau nhiều năm đó.
Sự ăn ý để lộ ra từ khóe mắt đuôi mày kia, người bình thường thật sự không có, làm cho Giang Nhạc Hoa nhìn thấy thì trong lòng ê ẩm thế nào ấy.
Con gái bảo bối của ông cứ vậy mà bị heo ủi mất rồi, dù trước kia thật sự đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng mà khi ngày này thật sự tiến đến trước mắt, sao mà vẫn cứ hụt hẫng đến vậy chứ.
Mà chua xót thì chua xót, nói tóm lại, vẫn là nhìn mà vui.
Đặc biệt là Tống Vân và Tô Bình, hai người họ vốn chính là muốn tác hợp hai đứa nhỏ, với tình hình hiện tại này của hai đứa con, vầy là tương đương với nối lại duyên phận trước đó rồi.
Hai đứa con thật sự có thể đi đến với nhau, hai bà mẹ chỉ có vui vẻ thôi.
Khi Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đã hoàn toàn khôi phục lại, bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe toàn thân tất tần tật cho hai người bọn họ, xác định bọn họ đều đã bình phục, khỏe mạnh không khác gì người bình thường.
Kết quả này làm các y bác sĩ tụ tập trong phòng hội nghị thảo luận hồi lâu.
Tố chất thân thể này, ai có thể ngờ được hai người bọn họ đã vô tri vô giác nằm trên giường bệnh 3 năm chứ.
Không lưu lại chút di chứng nào, thật là kỳ lạ.
Và kết quả kiểm tra này cũng làm người nhà đều yên tâm, chứ không là các ông bà sẽ không đáp ứng để con xuất viện đâu.
Sau khi xuất viện rồi, hai người ai về nhà nấy, đoàn tụ với cha mẹ.
Nhà của Giang Cảnh Du ở ngay tại thành phố này, không cần đi nơi nào khác. Còn Cố Hướng Hằng thì lại là đến nơi ba anh đóng quân cùng với mẹ của anh. Hai vợ chồng họ riêng từng hưởng thụ niềm vui sum vầy với cha mẹ, sau đó Cố Hướng Hằng mới trở về, thuê một căn nhà trong tòa nhà cách vách tiểu khu của nhà họ Giang, dọn vào ở, rồi không lâu sau Giang Cảnh Du cũng vào ở.
Có một câu rất hay là 'xa thơm gần thối', ở chung với ba mẹ, làm cái gì cũng đều là ngay dưới mí mắt của ba mẹ, mà giờ thói quen sinh hoạt của họ luôn có chỗ khác nhau, nên vì để không phát sinh mâu thuẫn, tách ra ở riêng thì tốt hơn.
Cái khoảng cách này là có thể tùy thời trở về nhà.
Hơn nữa, dọn ra ở riêng rồi, cũng phải bắt đầu chuyên tâm sự nghiệp.
Đây là siêu thành phố cấp 1, nhà họ Cố cũng là nhà khá giả, cũng có nhà riêng ở trong thành phố này, nhưng mà khá là lệch, từ đây đến đó cũng khá xa, sớm đã cho thuê.
Ở những thành phố khác còn dễ nói, giá nhà ở thành phố này ấy à, động một cái là tới 8 con số, đặc biệt là tại tiểu khu nhà họ Giang ở đây nè, không chỉ là nằm trên đoạn đường phồn hoa tại trung tâm thành phố, còn là nhà khu gần những trường học trọng điểm nữa.
Nhà họ Giang thì nếu không phải bởi vì được phá bỏ di dời, sớm mua nhà mua được một căn như vầy đây, vậy cũng không cách nào ở trên đoạn đường hoàng kim này được.
Nhà ở đây, chỉ nỗi tiền đặt cọc lúc đầu cũng có thể khiến số tiền tiết kiệm của Cố Hướng Hằng cơ hồ bị đào rỗng rồi, mà đào rỗng rồi vẫn còn phải sinh hoạt, Cố Hướng Hằng cũng không muốn duỗi tay vòi tiền với ba mẹ, cho nên anh trước hết là quyết định thuê một căn hộ ở quá độ đã. Cái này cũng không có gì, bởi bản thân anh trước đó khi đi làm ở thành phố này cũng là ở nhà thuê.
Hiện tại hai người họ đều bắt đầu nhặt về lại sự nghiệp của mình.
Chức vị của Cố Hướng Hằng sớm đã bị người thay thế, hiện tại tuy anh đã bình phục nhưng lại không có ý muốn lần nữa đi tìm việc, mà tính toán tự mình làm tài khoản lẻ, làm một người đầu tư tự do.
Còn về phía Giang Cảnh Du, cô đăng nhập vào tài khoản của mình xem một cái, có không ít độc giả mới rớt hố đang gào khóc đòi ăn, hy vọng cô ra đây vẽ cho xong câu chuyện. Chẳng qua rất mau sẽ có đọc giả cũ nhảy ra phổ cập khoa học chuyện tác giả thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi xảy ra sự cố, còn đang nằm trên giường bệnh. Độc giả mới sau đó sẽ liền xuống dưới khu bình luận gửi một chuỗi lời chúc phúc thật dài, chúc cho tác giả có thể sớm ngày thức tỉnh, mau chóng khỏe mạnh lại, làm Giang Cảnh Du nhìn mà rất ấm lòng.
Những việc này làm cô quyết định phải vẽ cho xong câu chuyện này, phải đến nơi đến chốn.
Tại thế giới trong sách cô xuyên không đến đó, lúc lớn tuổi về sau cô cũng đã lần nữa cầm lên bút vẽ. Đó là sở thích của cô, dù cho cô vẽ rất chậm, cũng không có lưu lại cái hố nào. Hiện tại nhìn thấy cái hố mình lưu lại 3 năm trước này, cô theo bản năng muốn lấp đầy nó cho hoàn chỉnh.
Chẳng qua thời gian đã qua đi lâu vậy rồi, cô nếu muốn nhặt lên lại thì còn cần phải xem kỹ lại một lần từ đầu tới đuôi, tìm về lại ý tưởng trước kia.
Cô cũng không vội, lý do đầu tiên là cô có tiền tiết kiệm.
Cô nằm bẹp ở trên giường ba năm, tiền tiết kiệm trong nhà chẳng thế nào động tới, tiền tiết kiệm trên tài khoản của cô cũng chẳng thế nào động tới luôn, hơn nữa bởi vì sự cố đó, ba năm nay vẫn luôn có thu nhập và tiền đánh thưởng của độc giả, nên hiện tại số tiền cô có trên tay còn không ít, nên cô đưa cho Cố Hướng Hằng đi thao tác hết.
Thứ hai là trừ bỏ tiền tiết kiệm ra, còn cái nữa chính là game nông trường của bọn họ cũng đã xuyên không về đây theo.
Chuyện này thật sự rất ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà khi cẩn thận nghĩ lại, cái chuyện càng không thể tưởng tượng như xuyên không cũng đã xảy ra rồi, thì giờ mang cái bàn tay vàng này về đây theo, cũng không có kỳ quái đến vậy.
Hai vợ chồng họ trước lúc qua đời đã sửa sang lại hết mọi thứ trong căn nhà và kho hàng ở trong không gian, cái gì nên quyên thì quyên ra ngoài, những thứ muốn để lại cho các con cũng đã an bài kỹ càng, dư lại một ít thì bọn họ đặt ở trong không gian chất đống chỉnh chỉnh tề tề.
Làm như này chính là để ngừa vạn nhất, bởi nếu lỡ bọn họ còn có thể lần nữa có được chúng ở kiếp sau nữa thì sao?
Cho nên, những gì ở trong game này cơ hồ là bao gồm đủ các loại phương diện, dù cho có rớt tới mạt thế cũng không có vấn đề gì.
Hiện tại đi vào game xem lại, bọn họ đều phát hiện đã có một vài sản phẩm đã biến mất, những sản phẩm đó chính là vật phẩm mà trình độ khoa học kỹ thuật đã vượt qua thời đại hiện tại, làm cho bọn họ đều cảm thấy tiếc nuối.
Nếu mà chúng vẫn còn, lấy chúng ra đưa đến phòng thí nghiệm nghịch hướng tìm hiểu, vậy thì có thể nhanh hơn không biết bao nhiêu lần khi phải lần mò không biết phải hướng tới chỗ nào.
Chỉ tiếc, cái bàn tay vàng này của bọn họ không có lưu lại cái lối tắt đó.
Hiện tại, những thứ có giá trị nhất trong không gian chính là những vàng bạc châu báu cùng dược liệu kia, nhưng mà giờ hai người họ đều còn chưa muốn động đến chúng. Nhưng có những thứ này rồi, dù cho không động tới, cũng có thể để bọn họ chậm rì rì theo nhịp độ của mình mà bước về phía trước.
Tống Vân thấy không quen khi con gái dọn ra khỏi nhà ở riêng, nhưng mà bà cũng không có phản đối. Đằng nào cũng không thể để tiểu tử nhà họ Cố dọn vào nhà bọn họ ở được, bởi lại không phải ở rể, rồi phòng ốc trong nhà cũng không phải rất lớn.
Huống chi, tụi nó đang ở khu nhà sát vách đây thôi.
So sánh với Tô Bình đi theo bên cạnh chồng, Cố Hướng Hằng như thế này, làm cho Tống Vân cứ có loại cảm giác mình kiếm lời được một đứa con trai ấy, nên mỗi ngày bà đều nấu món ngon đưa tới cho cặp đôi trẻ, hoặc là qua nhà hai đứa xem coi có gì mình có thể giúp đỡ hay không, như là giúp đỡ quét tước hoặc là mua chút trái cây.
Dù sao thì bà cũng không có việc làm, hơn nữa bây giờ cũng không cần phải vẫn luôn chăm nom con gái nằm trên giường bệnh.
Chỉ là, bà làm như thế, lại làm Giang Cảnh Du cảm thấy như này không được.
Mẹ của cô còn chưa có được 60 tuổi đâu, lấy tuổi thọ trung bình là 70-80 tuổi mà xem, bà còn có 20 năm nữa. Nếu mà trường thọ hơn chút, ấy là còn có tới ba bốn chục năm, bà nên có cuộc sống của riêng mình.
Dù cho là đi ra ngoài nhảy múa trên quảng trường với các chị em bạn bè, hoặc là đi dạo phố mua sắm, làm cái gì cũng tốt hơn giờ.
Trừ bỏ mẹ thường tới đây, bác cả gái cũng thường lại đây, chẳng qua bác ta là tới nhàn thoại.
Bác ta tới đây liền nói là con gái bác ta hiện tại gả chồng tốt cỡ nào, nói là ông chủ nhà hàng, có nhà có xe, sinh con ra có cha mẹ chồng chăm cho, vạn sự không cần nhọc lòng.
Sau đó bác ta liền chỉ Giang Cảnh Du: "Có thể sống cuộc sống tốt hay không ấy à, vẫn là phải xem tiền, chứ đẹp thôi không thể làm cơm ăn nha! Con coi nè, đã một đống tuổi còn ở nhà thuê, cũng không đi tìm một công việc đứng đắn gì, như này không phải người đứng đắn gì......"
Cố Hướng Hằng: "......"
Tôi đang lẳng lặng mà nhìn bà.jpg
Bác cả gái đột nhiên rùng mình một cái, rồi không biết vì sao bác ta đột nhiên không nói nổi nữa. Bác gái ngượng ngùng cười cười, rồi chạy trối chết.
Sau khi rời đi rồi, bà bác này thấy buồn bực: Thật là kỳ quái, còn không phải là một người trẻ tuổi sao? Sao mà lại cho bác ta áp lực lớn đến thế nhỉ? Còn đáng sợ hơn cả trưởng thôn của thôn bọn họ nữa.
Chờ khi bác cả gái đi rồi, Giang Cảnh Du phì cười thành tiếng: "Ha ha ha ha, bác đang khen anh đó."
Cố Hướng Hằng bất đắc dĩ: "Rồi, vậy thì anh đa tạ bác gái khích lệ."
Giang Cảnh Du nghiêm chỉnh gật đầu như có chuyện lạ: "Không cần khách sáo, soái ca."
Cố Hướng Hằng lắc lắc đầu: "Sẽ không quá lâu đâu."
Lấy vàng bạc trong không gian game ra để đổi tiền thì đương nhiên là được rồi, nhưng mà hiện tại đây, nhà nước có hạn chế nhất định với lượng vàng bạc thu về, ví dụ như là phải có căn cước công dân, bản thuyết minh lai lịch vân vân, chứ không thì phải đi chợ đen, mà vô chợ đen thì phải bị ép giá, còn cần gánh vác nguy hiểm nữa.
Cố Hướng Hằng cảm thấy tạm thời còn không đến mức tất yếu.
Vợ chồng bọn họ đã xông qua thị trường chứng khoán rất nhiều lần rồi, không có đạo lý không gặm được miếng thịt mỡ to này.
Chỉ cần một chút thời gian là có thể dùng đòn bẩy hiện tại nhanh chóng tích lũy tài phú.
Không phiền toái, cũng sẽ không chọc người khác thấy đáng nghi.
Chờ khi có tiền vốn rồi, sau đó họ lại lấy ra chút gì sẽ có nhiều lý do hơn.
Tống Vân biết chị em bạn dâu tới nói gở mấy câu với hai đứa nhỏ, bà vội vàng bảo Cố Hướng Hằng đừng có để trong lòng: "Bác cả gái của con bé chính là người như vậy đó, con đừng có để vào tai, quan hệ giữa nhà bác với nhà chị ta vẫn luôn không tốt lắm."
Truy cứu đến nguyên nhân, chẳng qua là vì bác ta sinh được một trai một gái, sinh được nam đinh cho nhà họ Giang, đối lập với Tống Vân chỉ sinh một đứa con gái mà nói, bác ta tự thấy mình là đại công thần của nhà họ Giang mà thôi.
Đặc biệt là mấy năm con gái xảy ra chuyện này, nhà bác cả tuy rằng không dám bảo từ bỏ trị liệu, nhưng mà lời trong lời ngoài ấy à, không ít lần nói là để cháu trai dưỡng lão cho vợ chồng Tống Vân.
Đây là theo dõi nhà cửa và tiền của bọn họ đấy.
Mấy người đó nghĩ khá tốt đấy, chỉ là Giang Cảnh Du tỉnh rồi, mộng đẹp rách nát, trong lòng thấy không thoải mái, nên khi đối lập so sánh bạn trai giữa hai chị em họ, lại tìm được không ít chỗ ưu việt, nên thường thường lấy ra nói chuyện thôi.
Cố Hướng Hằng: "Bác, con biết mà, sẽ không để trong lòng ạ."
Giang Cảnh Du: "Mẹ, ảnh biết bác gái là người thế nào mà. Đúng rồi, con nhớ rõ hồi trước mẹ có nói là muốn đi ngắm Thiên Trì* đúng chứ? Mẹ, con có tra tìm một chút, con cảm thấy cơ quan du lịch này không tệ, mẹ với ba cùng nhau đi một vòng thử đi."
*: tên tiếng Anh của chỗ này là Heaven Lake nhé, mấy bạn search Thiên Trì hoặc là Heaven Lake là có hình liền.
Tống Vân sửng sốt một chút: "Hả? Ba con phải đi làm nữa kìa."
Giang Cảnh Du: "Ba cũng nên về hưu rồi, nên đi dạo ngắm núi sông mỹ lệ này một chút, chờ về sau già rồi đi không nổi mới muốn đi thì đã quá muộn."
Tống Vân do dự, nhưng rồi vẫn là bị Giang Cảnh Du thuyết phục.
Giang Nhạc Hoa cũng xin từ chức, bàn giao công tác với người khác xong, tiếp sau đó đã bị Giang Cảnh Du đưa lên máy bay.
Ngay từ đầu, trên đường đi, Giang Cảnh Du đã nhận được 3 cuộc gọi từ ba mẹ. Không phải vì có chuyện quan trọng gì, Tống Vân chỉ là chia sẻ những gì mình nhìn thấy và nghe được ở trên đường thôi. Sau đó nữa, bọn họ tới được điểm đến rồi bắt đầu dạo các điểm du lịch, trong lúc này Giang Cảnh Du lại nhận được 3 cuộc gọi, rồi tới tối Giang Cảnh Du lại tiếp tục nhận được 4 cuộc gọi.
Hôm đầu tiên này, Giang Cảnh Du tổng cộng nhận được 10 cuộc gọi.
Sang ngày thứ 2, Giang Cảnh Du nhận được 8 cuộc gọi.
Tới ngày thứ 3, Giang Cảnh Du nhận được 5 cuộc gọi.
......
Tới ngày thứ 10, Giang Cảnh Du chỉ có tới buổi tối mới nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ không có thường xuyên gọi điện thoại về nữa, bởi vì lúc này đây, bà đã có thể chuyên tâm mà hưởng thụ phong cảnh trên đường đi rồi.
Trọng tâm sinh hoạt của bà, đã dần dần dời khỏi trên người con gái.
Đây đúng là những gì Giang Cảnh Du muốn nhìn thấy.
Khi tour du lịch này sắp sửa kết thúc, Giang Cảnh Du lại đặt thêm một đơn, bao một cái tour khác cho ba mẹ. Vì thế, hai vợ chồng già lại ngựa không dừng vó mà đi đến địa điểm tiếp theo.
Chờ khi cái điểm du lịch này đã qua, lại báo tour du lịch ra nước ngoài......
Giang Nhạc Hoa và Tống Vân liền thành người bay trên không trung, dịch chuyển khắp nơi trong nước, khi vòng vòng gần hết chỗ rồi, lại bay ra nước ngoài vòng.
Về phần cô đơn à? Cũng sẽ không.
Mỗi buổi tối người một nhà sẽ định kỳ video call.
Hai vợ chồng già vừa đi chơi là chơi hơn 3 tháng, mỗi ngày đăng đủ thứ trên vòng tròn bạn bè làm mọi người hâm mộ chết được.
Có mấy người ở cái hồi con gái bọn họ xảy ra chuyện từng có ý chế giễu, dù cho ở trên mặt ngoài là đồng tình, nhưng sau lưng nói cái gì chỉ có chính bọn họ rõ ràng, bởi ai biểu hồi trước cuộc sống của nhà bọn họ tốt đến vậy chứ, chẳng hề tự oán tự ngải vì chỉ sinh một đứa con gái dù chỉ một chút. Cả nhà ba người họ kinh doanh cuộc sống của mình, dù không thể nói là tốt cỡ nào, nhưng cũng là ngon lành.
Cái phiền não duy nhất chính là cô con gái duy nhất của Giang Nhạc Hoa không có ý muốn tìm đối tượng, mấy người kia còn từng cùng nhau xem thử xem có con cái nhà ai có thể giới thiệu giúp cho không, rồi có ai ngờ được con bé sẽ đột nhiên đi làm anh hùng, sau đó còn trở thành người thực vật đâu?
Sau khi Giang Cảnh Du xảy ra chuyện, mấy người kia đều cảm thấy cái nhà này về sau không còn hy vọng gì rồi, bởi phí chữa bệnh cho người thực vật có thể kéo sập cái nhà này, mà kết quả là không có.
Có người đã hảo tâm nhận thầu hết tiền thuốc men rồi.
Hơn nữa, bởi vì chuyện này gây xôn xao rất lớn tại thành phố của bọn họ, nên còn thường có người của tổ chức hoạt động công tác xã hội đi qua thăm hỏi hiến tình cảm, xem coi nhà bọn họ có gì khó khăn hay không.
Và cứ vậy cuộc sống này cũng đã đỡ được phần nào.
Rồi sau đó thì càng là đã xảy ra kỳ tích – đã bị vậy rồi, mà vẫn còn có thể lần nữa thức tỉnh, thiệt là không thể tưởng tượng. Rồi ngay cả chuyện chung thân đại sự trước kia lo lắng cũng đã giải quyết, thanh niên kia cũng tuấn tú lịch sự, phàm là đã từng gặp mặt, không ai có thể nói cảm tình của bọn họ không tốt.
Cái duy nhất có thể lấy ra tranh cãi, chính là cả hai người đều không làm việc đàng hoàng, không có đi ra kiếm việc làm.
Này đây liền làm cho vài người thấy trong lòng không cân bằng.
Hồi trước bọn họ nhìn nhà Giang lão nhị là dùng thái độ đồng tình, tuy không nói là cao cao tại thượng, nhưng mà cũng có cảm giác ưu việt của riêng mình, kiểu như khi nhà bọn họ có chuyện gì không như ý, chỉ cần nghĩ đến tình trạng của nhà họ Giang một cái, đối lập so sánh một chút, cục tức nghẹn trong lòng liền bị bình ổn không còn mấy.
Nhưng mà, hiện tại không thể đối lập vậy nữa, vì nhân khẩu nhà họ Giang lại lần nữa đầy đủ, chung thân đại sự của Giang Cảnh Du cũng đã giải quyết, vợ chồng Giang lão nhị còn phá của mà tiêu tiền đi du lịch khắp nơi, làm cho những người không thể nhìn được nhà họ Giang tốt đẹp thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Về cái này, người thấy tâm lý không cân bằng nhất chính là bác cả gái của Giang Cảnh Du.
Nhà họ Giang chỉ có hai anh em trai, mà bác cả gái sinh được một trai một gái, chuyện này đã treo trên miệng bác ta hơn nửa đời người, thấy vinh quang mười phần.
Tuy rằng một trai một gái của bác ta chẳng thế nào có tiền đồ, nhưng mà cũng đã thuận lý thành chương mà kết hôn sinh con.
Muốn nói đến, bà bác này vẫn luôn thấy thẳng sống lưng với bên chị em bạn dâu, nhưng mà hiện tại, lưng bác ta càng ngày càng không ưỡn thẳng được.
Từ sau khi cháu gái tỉnh lại, cuộc sống nhà bác ta cứ như vẫn luôn đang đi đường dốc xuống.
Nhà chú hai đi du lịch khắp nơi, còn bác ta thì hơn phân nửa cuộc đời đã qua, mà còn chưa ra khỏi tỉnh được mấy lần, càng miễn bàn tới chuyện xuất ngoại.
Rồi nghe nói truyện cập nhật của Giang Cảnh Du hot lắm, bán bản quyền gì đó, được phí bản quyền tới 7 con số.
Rồi đối tượng của Giang Cảnh Du còn là cao thủ đầu tư gì đó, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền. Không lâu trước đây còn ở nhà thuê, giờ đã mua nhà, còn viết tên của Giang Cảnh Du nữa. Căn nhà kia chính là hơn cả chục triệu tệ đó!
Rồi càng là tới một màn cầu hôn oanh động, hình như là lên hot search hay là tin tức gì đó, bảo là lễ cầu hôn lãng mạn nhất của năm.
Giang Cảnh Du nó vừa kết hôn, nhân tài đã có được, tiền tài cũng được luôn, cả người lẫn tài đều đầy đủ.
Sao mà số phận nó lại may mắn đến vậy cơ chứ?
Rồi sao mà số phận nhà mình lại không có được tốt vậy chứ?
Bác cả gái ngồi trên bàn tiệc, nhìn Giang Cảnh Du gần trong gang tấc đang đứng trên đài, mặc vào váy cưới trắng tinh khôi được đính đá quý sáng lấp lánh, phảng phất như đang tỏa sáng lên, thấy phiền muộn vô hạn mà thở dài một hơi.
Cái chỗ ngồi cho bác cả gái này là Giang Cảnh Du định ra, cô chính là thích nhìn thấy có mấy người không quen nhìn cô, rồi lại chẳng có cách nào mà đối phó cô đấy.
Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, cặp cô dâu chú rể trên đài đều như được phủ thêm một lớp ánh sáng nhu hòa.
Mục sư nhìn cặp vợ chồng như trời đất tạo nên trước mắt này, mỉm cười tuyên đọc lời thề: "...... Chú rể, cậu có nguyện ý cưới cô dâu làm vợ không?"
Cố Hướng Hằng nở nụ cười, trong mắt lấp lánh như có ánh sao, không hề có chút do dự: "Tôi nguyện ý."
Mục sư: "Dù cho cô ấy giàu có hay là nghèo hèn, dù cho là khỏe mạnh hay là bệnh tật, cậu đều nguyện ý ở bên cô ấy sao?"
Cố Hướng Hằng: "Đúng vậy, tôi nguyện ý."
Mục sư quay sang phía Giang Cảnh Du, hỏi cô vấn đề y chang.
Giang Cảnh Du nhìn Cố Hướng Hằng, nói rõ từng câu từng chữ: "Tôi nguyện ý. Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu."
Nụ cười trên mặt cô rạng rỡ, làm mọi người nhìn mà đều không khỏi hiểu ý cười, thậm chí cò làm không ít người của thế hệ trước bắt đầu hoài niệm về thời thanh xuân niên thiếu, những năm tháng huy hoàng vì tình si cuồng kia.
Mục sư: "Và giờ chúng ta hãy trao cho cô dâu và chú rể một tràng pháo tay đại biểu lời chúc phúc, bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu......"
—– THE END ——
Lời cuối truyện của editor: Ờm, kết thúc cuốn này rồi, cảm xúc của mình khá khó tả, có nhẹ nhõm khi đã hoàn thành mà không bỏ dở hố, có chút vui khi chuẩn bị nhảy sang hố mới (he he ^v^), rồi cảm thấy thật hy vọng thế giới hiện thực cũng sẽ là người tốt có kết cục tốt. Nói chung là, rất cảm ơn mọi người vì đã theo dõi mình, ủng hộ mình, cảm ơn rất nhiều! Sắp tới mình sẽ bắt đầu quá trình lấp hố "Cùng nhau ăn dưa với ông chồng vai ác" đã đặt gạch đoạn thời gian trước, bạn nào thích thể loại ăn dưa có thể theo dõi nhé! Bye bye ~~~