Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 99: Muốn về hưu



Giang Cảnh Du lộ ra nụ cười tươi: "Chị hiểu lầm, tôi là người nhà của thằng bé."

Dì quản lý ký túc xá đánh giá từ trên xuống dưới: "Hình như có hơi giống nha, cô là chị gái của bạn học Cố Thịnh đúng chứ?"

Nghe được câu nghi vấn đó của dì quản lý ký túc xá, Giang Cảnh Du không nhịn được mà cười. Không có người phụ nữ nào khi được nói là trẻ tuổi lại không vui.

"Không phải."

"Không phải?" Dì quản lý ký túc xá quét cô từ trên xuống dưới một vòng: "Vậy thì cô là dì út của cậu đó, hay là cô của cậu đó?"

"Tôi thấy diện mạo của hai người có chút giống nhau, hẳn không phải là chị dâu của cậu đó."

Giang Cảnh Du: "Tôi là mẹ của nó."

Dì quản lý ký túc xá mở to hai mắt nhìn, hỏi thẳng luôn: "Con ruột á hả?"

Giang Cảnh Du: "Đúng rồi, con ruột."

Dì quản lý ký túc xá hâm mộ: "Con trai chị chỉ lớn hơn con trai em có mấy tuổi mà thôi." Mà nhìn hai người bọn họ lại trông không hề giống người cùng thế hệ, thiệt quá làm người ta hâm mộ: "Ngày thường em bảo dưỡng như thế nào vậy?"

Giang Cảnh Du trao đổi đôi điều tâm đắc về việc bảo dưỡng da với bà chị này, sau đó dì quản lý ký túc xá này đi lên kêu người. Lúc mà tới cửa ký túc xá của Cố Thịnh rồi ấy, dì quản lý ký túc xá: "Bạn học Cố Thịnh, có người tìm con đó, đang chờ dưới lầu kìa, nhanh lên nha, người nhà của con đó."

Cái câu dì ấy nói bổ sung cuối cùng là vì nhìn thấy biểu cảm của những người bạn khác mới nói.

Tại nhiều quá nên hiểu lầm nè.

"Là người nhà của con ạ?" Nghe thấy câu nói đó, Cố Thịnh sửng sốt một chút, sau đó nói cảm ơn với dì quản lý ký túc xá: "Dạ, con xuống ngay đây ạ.

Vốn dĩ anh chàng đang ngồi trên đệm giường dựa vô tường đọc sách, hiện tại anh chàng xuống giường đeo giày vào đi ra ngoài.

Có một người bạn cùng phòng dựa vào bên cửa sổ ló đầu ra, xem thử xem là ai tìm cậu bạn này, sau đó liền phát hiện ra Giang Cảnh Du: "Đó không phải là em gái của cậu ấy nha, nhưng mà cũng đẹp ghê á. Chẳng lẽ là chị cậu ấy?"

Những người khác cũng vây quanh qua đó: "Hổng phải đâu, cậu ấy không có chị gái ruột."

"Vậy thì liệu đó có phải là chị họ bên nội hoặc bên ngoại? Hoặc là chị dâu?"

"Hẳn không phải là chị dâu đâu, mấy cậu coi kìa, tướng mạo bọn họ trông có chút giống."

Trong tiếng nghị luận của đám bạn, bọn họ nhìn thấy Cố Thịnh đi ra ngoài, rồi khi gặp được người đó, không biết là nói cái gì, Cố Thịnh vui vẻ cười.

Thái độ rất thân mật.

"Thoạt nhìn còn là người nhà có quan hệ rất tốt."

"Không biết cô này có đối tượng chưa ta?"

"Hẳn là có rồi nhỉ?"

"Ai biết được, chờ cậu ấy về lại hỏi chút."

"Em gái của cậu ấy cũng rất xuất chúng, các cậu nói liệu có ai trong chúng ta sẽ có duyên phận trở thành em rể hoặc là anh rể của cậu ấy không nhỉ? Rốt cuộc chúng ta là cận thủy lâu đài* mà."

*: Ý chỉ việc được tiếp cận điều kiện tốt; hoặc gần gũi thân cận ai đó khiến người ta có được cơ hội lợi thế.

Có người hừ hừ nói: "Ngẫm nghĩ thôi là được rồi, bởi cậu nhìn coi, cậu ấy trông chừng Cố Hi chặt chẽ đến vậy, cậu còn muốn cận thủy lâu đài, cậu ấy sẽ trực tiếp đánh bay cậu ra."

Có người cười: "Hình như trước đó mình có nghe ai đó nói là, hình như Cố Hi có quen với vị thiên tài khoa toán học thì phải á. Có phải họ ở bên nhau rồi không?"

Sau đó đã bị người khác phủ định: "Không phải, trước đó họ đã quen biết rồi, là bạn học chung lớp."

"Thì ra là như vậy, quả nhiên lời đồn không đáng tin cậy."

......

Đám bạn cùng phòng ở bên kia nói đến náo nhiệt, Giang Cảnh Du với Cố Thịnh cũng đang nói chuyện đây. Có rất nhiều người tới tới lui lui quanh đây, còn có người cố ý dừng lại ở cửa nhìn mẹ con họ, Cố Thịnh cảm thấy nơi này không thích hợp để tán gẫu lâu, nên thu liễm tươi cười trên mặt: "Mẹ, con dẫn mẹ đi dạo hai vòng quanh trường nhé."

Giang Cảnh Du: "Hiện tại con không có bận chuyện gì chứ?"

Cố Thịnh: "Không có gì hết ạ." Cố Thịnh dẫn mẹ đi tới bên hồ, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện phiếm.

Giang Cảnh Du: "Lúc mới đầu khi mà mẹ chưa có nói rõ thân phận mình đó, dì quản lý ký túc xá của con khuyên mẹ nên học tập thiệt tốt, con có biết là vì sao không?"

Cố Thịnh giả ngu: "Cái này con không biết, không rõ ràng lắm, cũng không muốn biết." Anh chàng ra ba câu phủ nhận liên tiếp.

Giang Cảnh Du a một tiếng, nhìn con trai: "Thì ra là con không biết à."

Cố Thịnh rất nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, con biết được từ đâu chứ? Ngày thường con học tập rất bận." Anh chàng học luôn cả hai chuyên ngành, cho nên những người tới tìm anh chàng, anh chàng đều không biết, vì đều một lòng học tập.

Giang Cảnh Du chưa nói mình có tin hay không: "Bên em gái con thì sao?"

Nói đến em gái, Cố Thịnh càng thành khẩn hơn: "Em gái cũng một lòng học tập, còn có cả nhiệm vụ mẹ bố trí cho con bé nữa, nên thời gian nhàn rỗi của nó cũng không nhiều lắm."

Đi được một đoạn đường, Cố Thịnh bất đắc dĩ phát hiện có một vài người bạn của mình nhìn thấy anh chàng và mẹ đi với nhau thì hiểu lầm. Mấy người kia không phát hiện diện mạo mẹ con bọn họ tương tự, cứ như là sợ quấy rầy bọn họ ấy, ngay cả một câu đánh tiếng chào hỏi cũng không có đã chạy trốn sang một bên rồi. Bọn họ có biết là cái động tác như thế rất là hút mắt hay không vậy?

Đừng có nói là mẹ, ngay cả Cố Thịnh cũng nhìn thấy rõ ràng.

Mấy cái người này chỉ biết thêm phiền à, quang minh chính đại bước tới chào hỏi không được sao?

Còn có một vài nữ sinh nữa, mặt họ như kiểu sét đánh giữa trời quang...... Cố Thịnh bất đắc dĩ. Đây là mẹ của anh chàng, không phải đối tượng của anh chàng. Mà dù cho anh chàng thiệt sự có đối tượng, cũng không đến mức đó.

Nhìn thoáng qua mẹ còn đang đứng cạnh, tươi cười trên mặt mẹ càng sáng ngời hơn, còn ôm lấy cánh tay của anh chàng nữa, trông càng thân mật hơn.

Giang Cảnh Du: "Hôm nay mẹ tới bất ngờ, liệu có quấy rầy đến con không vậy?"

Nếu mà anh chàng có ý trung nhân, vậy thì vừa truyền ra, không biết sẽ truyền thành cái bộ dáng gì nữa, nhưng ắt hẳn sẽ chế tạo khúc chiết trên đường tình cảm của con trai rồi.

Cố Thịnh lắc đầu: "Mẹ, con lại cường điệu lần nữa đây, con trai của mẹ một lòng học tập, không có hiểu lầm gì hết."

Giang Cảnh Du nhún vai: "Được rồi, con không có đối tượng. Cơ mà các nữ sinh có hảo cảm với con hẳn là không ít nhỉ? Con đều cự tuyệt à?"

Sự ưu tú của con trai là rõ ràng, mặc kệ ở thời đại nào, vóc dáng cao ráo, tướng tá đẹp trai, thành tích ưu tú, văn võ song toàn, về phương diện gia đình thì dù cho không rõ ràng lắm, nhưng mà từ quần áo và cách nói năng cũng có thể biết điều kiện gia đình không kém, tổng hợp tất cả các yếu tố đấy không phải là nhân vật nam thần trong vườn trường à.

Hồi tưởng đến thời đại học của cô hồi hiện đại, những anh nam sinh kia là khách quen trên các bài đăng hot tại các diễn đàn, làm mọi người thảo luận không thôi, nếu mà yêu đương có bạn gái, vậy sẽ có một mảnh kêu rên.

Và cùng giống nhau, các bạn nữ có điều kiện như thế cũng sẽ trở thành nhân vật cấp nữ thần hay hoa khôi trường.

Cố Thịnh suy xét một chút xem nên trả lời thế nào: "Mẹ, mẹ hy vọng con tìm đối tượng sao?"

Giang Cảnh Du không cần nghĩ ngợi nói: "Cái này phải xem chính con, con muốn tìm thì tìm."

"Có thể gặp được một người hợp tâm ý mình hay không, cái đó cần có duyên phận. Dù cho con có tìm đối tượng trong lúc tại trường, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con, bên phía mẹ là không thành vấn đề."

Lúc này, Giang Cảnh Du đột nhiên nghĩ tới trong phim truyền hình có nhiều người vì yêu mà si mà cuồng đến ly kỳ kia, liền cho anh chàng một mũi dự phòng: "Trong đời sống người như thế thì ít, nhưng mà không phải không có. Mẹ nghĩ, cái chuyện như thế hẳn là sẽ không 'may mắn' mà rơi xuống ở nhà chúng ta nhỉ?"

Kẻ si tình gì đó, xem được trong phim truyền hình thì cảm thán một chút là xong, nếu mà là ở trong thế giới hiện thực, cái loại vì tình yêu mà cái gì cũng không quan tâm, rồi là kẻ địch với thế giới kia, sẽ chỉ làm cô cảm thấy đó là đồ ngu.

Cố Thịnh cũng không nhịn được mà cười: "Mẹ ơi mẹ nghĩ nhiều quá rồi, mẹ cũng nói rồi đó, tìm đối tượng cần phải xem duyên phận, hiện tại duyên phận của con chưa tới, tuy có một vài bạn học nữ đúng là có hảo cảm với con, nhưng mà con cảm thấy những gì bọn họ hiểu về con đều là phiến diện, bọn con không thích hợp, con cũng cự tuyệt, sẽ không để bọn họ lưu hy vọng không tồn tại kia."

Giang Cảnh Du tỏ vẻ tán đồng.

"Nếu không thích thì cự tuyệt sớm một chút, miễn cho liên lụy người ta."

"Đúng rồi, chiều nay con có tiết học đúng chứ? Môn gì vậy?"

Cố Thịnh: "Chiều này không có tiết ạ. Có một cuộc thi biện luận."

Giang Cảnh Du: "Con tham gia à?"

Cố Thịnh: "Dạ."

Giang Cảnh Du: "Vậy có phải là con phải chuẩn bị gì đó trước không? Vậy thì con nên nói sớm hơn chút, nếu biết mẹ sẽ không tìm con ra đi dạo loạn như vầy."

Cố Thịnh cười: "Không có gì hết, trước đó con cũng đã chuẩn bị xong xuôi các tư liệu tương quan rồi."

Chiều nay liền phải bắt đầu rồi, nếu mà hồi trưa anh ấy còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng trước, vậy thì khi thi đấu xuất hiện vấn đề chỉ có thể oán chính anh ấy mà thôi.

Giang Cảnh Du: "Ở đâu vậy? Mẹ có thể đi xem chứ?" Cô tỏ vẻ mình có hứng thú.

Cố Thịnh: "Có thể chứ."

Giang Cảnh Du: "Đi thôi nào, thời gian cũng gần tới rồi. Trực tiếp đi luôn ha?"

Cố Thịnh: "Về ký túc xá một chuyến trước đã."

Giang Cảnh Du: "Mấy đứa biện luận về chủ đề gì vậy?"

Cố Thịnh: "Chủ đề biện luận là liệu chúng ta có nên mở ra biên giới hay không, con là bên phía ủng hộ......"

Anh ấy về lại ký túc xá một chuyến, khi quay về lại là đi chung với 5 người bạn cùng phòng ký túc xá. Khi các anh chàng này đã biết thân phận của Giang Cảnh Du, Cố Thịnh đã nói cho, ai ai cũng rất khách sáo.

"Dạ con chào cô."

"Chào cô ạ."

Bọn họ đều chưa từng gặp được mẹ của Cố Thịnh, đây là lần đầu tiên bọn họ được gặp.

Nếu không phải chính miệng Cố Thịnh thừa nhận, thiệt sự cũng không ai dám tin tưởng rằng cô thế mà còn trông trẻ tuổi đến vậy, nhìn sơ qua càng như là chị gái.

Nếu không phải anh bạn đã báo cho trước, khi chào hỏi chắc chắn là sẽ gọi là chị.

Mà nếu không phải do diện mạo hai mẹ con họ cũng có chút tương tự, có lẽ bọn họ sẽ còn suy đoán đây là mẹ kế cũng không chừng.

Giang Cảnh Du: "Chào mấy đứa, cô nghe Cố Thịnh nói là tụi con đã giúp con trai cô không ít chuyện, làm phiền tụi con rồi."

"Dạ không dạ không, là Cố Thịnh giúp bọn con nhiều hơn chút."

"Dạ đúng rồi, cô ơi, về sau cô có định cư bên thủ đô luôn không? Thường ghé chơi nha cô."

"Nếu mà Cố Thịnh không rảnh thì để tụi con dẫn cô đi dạo là được, bọn con rất quen thuộc những khu gần đây."

Những cậu trai này rất nhiệt tình.

Giang Cảnh Du cười: "Lúc này cô là bởi vì có chút chuyện trong công việc mới đến đây, tạm thời còn không có tính toán định cư ở bên này. Mấy đứa đều chung đội biện luận sao?"

"Dạ, bọn con là cùng một tiểu đội, Cố Thịnh là đội trưởng của bọn con, bọn con đã sớm chuẩn bị kỹ các mục cần thiết trước đó rồi, chiều nay chắc chắn có thể qua."

Đây là đấu vòng loại, bọn họ hoàn toàn có thể cam đoan.

Giang Cảnh Du: "Vậy thì cô chờ mong biểu hiện của mấy đứa......"

Đây là một cuộc thi biện luận công khai, có rất nhiều người tới xem.

Giang Cảnh Du nhìn một chút, như bọn họ chính là tới khá sớm rồi, nhưng mà vị trí đều đã gần hết, cô bèn nhanh chóng tìm một chỗ trống ngồi xuống.

"Mấy đứa lo việc của mình đi, cô sẽ ở đây cổ vũ cho! Khi kết thúc rồi cô mời mấy đứa đi ăn cơm."

Chờ thêm một lát liền có người lục tục tiến vào, những người vào sau không có chỗ ngồi, nên liền đứng ở bên mép.

Chờ đến khi bắt đầu rồi, tuy rằng là đấu vòng loại, nhưng lại rất có nội dung. Giang Cảnh Du nghe, nghĩ liệu có phải mình cũng nên rút thời gian về lại đại học nghe giảng bài một chút, để bổ sung chút tri thức hay không.

Về phần bên thủ đô đây, cô có lẽ phải chờ sau khi về hưu rồi mới có thể tới bên này nghe giảng ké, bởi cô phải suy xét nguyên tắc ở gần mới được.

"Bốp bốp bốp bốp bốp ——"

Khi đến phiên đội ngũ của Cố Thịnh lên đài, tiếng vỗ tay phải càng nhiệt liệt hơn mấy đội trước mấy phần.

Giang Cảnh Du còn nghe thấy có người đang nhắc tới tên Cố Thịnh, cổ vũ cho con trai cô.

Xem ra nhân khí của thằng bé vẫn là khá tốt.

Không hề nghi ngờ, bọn họ đã thông qua vòng đấu loại, tiến vào trận chung kết.

Toàn bộ hành trình Giang Cảnh Du đều ở đó nhìn, chờ đến khi tất cả tiểu đội đều đã lên sân khấu, vòng đấu loại kết thúc, lục tục có người rời đi, tiểu đội đám Cố Thịnh cũng đi về phía cô.

Giang Cảnh Du dựng ngón cái lên cho các chàng trai trẻ: "Vừa nãy biểu hiện của tụi con rất sáng mắt, mấy đứa đều thế này này."

Lời khen trắng ra như này, làm mấy chàng trai trẻ khác có chút ngượng ngùng.

Cố Thịnh thì thật ra là đã quen rồi, tại được mẹ khen nhiều rồi, liền có sức chống cự.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Bạn cùng phòng: "Chỉ có chút ta đi sao? Không gọi em gái cậu đi chung luôn sao?"

Cố Thịnh: "Con bé có tiết học, lần tới lại gọi." Hôm nay em gái rất là bận.

Giang Cảnh Du cũng muốn mang theo Cố Hi đi chung, nhưng mà khi hỏi Cố Thịnh thời khóa biểu của con gái, thấy con bé không có rảnh, vậy chỉ có thể để lần tới thôi.

"Mấy đứa muốn ăn cái gì? Để cô mời khách."

Dù cho là Giang Cảnh Du mời khách, bọn họ cũng ngại đi chỗ nào quá đắt đỏ, nên sau khi thương lượng một chút, họ vẫn là đi cửa hàng xiên.

Ở chỗ này cũng được, cái nên có đều có

Giang Cảnh Du gọi không ít thịt.

Nếu không phải cô chủ động nói, mấy chàng trai này không quá dám xuống tay.

Trong lúc ăn, bọn họ còn gặp được chút nhạc đệm nhỏ, đó chính là khi ăn ấy, đột nhiên Giang Cảnh Du cảm giác được một tầm mắt, một tầm mắt vừa u oán lại bi phẫn.

Cảm giác quá mãnh liệt.

Giang Cảnh Du không nhịn được mà xoay đầu lại, mà cô vừa quay đầu lại thì liền thấy được nguồn gốc của tầm mắt kia đang cách chỗ này hai cái bàn, và đối phương cũng thấy được chính mặt của Giang Cảnh Du, khuôn mặt vốn đang u oán lập tức biến mất.

Ôn Liên lắp bắp: "Thì ra, thì ra là cô Giang ạ."

Tầm mắt Giang Cảnh Du lơ đãng mà lướt qua trên mặt Cố Thịnh một chút, trên mặt anh chàng chẳng có gì cả.

Đây là tình huống thế nào vậy?

Trước kia cũng không có nhìn ra, là sau khi vào đại học lại đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Giang Cảnh Du cảm thấy mình cần thiết phải quay đầu lại hỏi một chút.

Ôn Liên biết mình hiểu lầm, đây không phải là đối tượng thân mật của Cố Thịnh trong miệng người khác, cô nàng còn có hy vọng.

Nhưng mà đây không phải là người khác nha, đây là cô Giang!

Biểu cảm vừa nãy trên mặt cô nàng phỏng chừng không có khống chế tốt, để cô thấy được rồi.

Vầy thì hơi bị xấu hổ rồi.

Cô Giang sẽ nghĩ như thế nào về mình đây? Liệu sẽ có ý nghĩ gì không tốt về mình hay không nhỉ?

Giang Cảnh Du hắng hắng giọng, nói: "Tiểu Liên à, con cũng tới đây ăn cơm ha."

Ôn Liên gắng gượng nở nụ cười: "Dạ đúng ạ, dạ cô cứ từ từ ăn ạ, con đột nhiên nhớ ra mình có chút chuyện, cần đi xử lý một chút."

Các bạn cùng phòng của Cố Thịnh cũng nhận ra đó là ai, đã có vài lần nhìn thấy cô nàng ấy tới tìm Cố Thịnh, bọn họ hỏi anh bạn liệu đó có phải là đối tượng của cậu ấy không, nhưng Cố Thịnh lại lắc đầu, nên bọn họ liền suy đoán đó cũng là một trong những người theo đuổi của cậu bạn.

Hiện tại, xem ra người theo đuổi kia còn là người quen biết với mẹ của cậu bạn.

Trong này chắc sẽ không phải là còn có gì khác chứ nhỉ? Ví dụ như đính hôn từ trong bụng mẹ linh tinh.

Các bạn cùng phòng vừa yên lặng mà mắt đi mày lại, vừa ăn cho bụng no nê căng tròn. Ăn uống no đủ rồi, đám bạn cùng phòng này liền sôi nổi nói là mình có việc phải đi, lưu lại hai mẹ con bọn họ.

Giang Cảnh Du hỏi Cố Thịnh: "Con với Ôn Liên, hai đứa làm sao vậy hả? Không phải con bé vẫn luôn thích đi theo sau em gái con sao?"

Ôn Liên nhỏ hơn cặp song sinh một đợt, thành tích cô nàng ưu dị, sau đó khi thi đại học cũng phát huy thuận lợi, cũng theo đó thi đậu đại học thủ đô.

Hồi ở nhà Ôn Liên không ít lần tới nhà cùng chơi, cảm tình với Cố Hi là tốt nhất, nhưng mà Giang Cảnh Du thật đúng là không biết từ khi nào cô bé lại có ý nghĩ đó với con trai của mình.

Cố Thịnh cũng có chút bất đắc dĩ: "Vốn là không có gì."

Giang Cảnh Du: "Vốn là không có, chính là sau đó lại có?"

Cố Thịnh trầm mặc một chút: "Sau đó, có một lần cô bé gặp chút phiền toái, con vừa lúc gặp được rồi giúp đỡ."

Giang Cảnh Du gật gật đầu, cô minh bạch.

"Con nghĩ như thế nào?"

Cố Thịnh không chút nghĩ ngợi: "Không có ý nghĩ gì cả."

Giang Cảnh Du: "Con trả lời quá nhanh. Nếu mà thật sự không có gì, vậy thì con phải nói rõ ràng với cô bé đi, chứ không thì nếu để chú Ôn của con biết được, còn tưởng rằng là con đang xây hồ nước nuôi cá đó, làm vậy không phúc hậu."

Cố Thịnh cười khổ: "Con đã nói rồi, là em ấy không muốn nghe, cứ coi như không nghe thấy vậy. Giờ con về cơ bản cũng không đi ra ngoài chung với em ấy, không có giao thoa gì hết."

Giang Cảnh Du tò mò: "Con thật sự không có chút ý tưởng gì với con bé sao? Diện mạo của tiểu Liên không có gì để bắt bẻ, lại quen thuộc với hai anh em tụi con, tính cách cũng tri kỷ, con không thích tính cách kiểu thế này?"

Cố Thịnh: "Có lẽ chính là bởi vì quá quen thuộc nên mới không có cảm giác."

"Rồi, mẹ ơi, đừng nói cái này nữa."

Giang Cảnh Du: "Được thôi, vậy không nói cái này. Nếu mà hai đứa có tình huống gì đó, con sẽ gạt mẹ sao?"

Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Sẽ nói với mẹ."

Sẽ, ý chính là nói sớm hay nói muộn cũng là sẽ, nhưng mà cái độ của chuyện này phải xem anh chàng nắm chắc thế nào.

Giang Cảnh Du sáng tỏ, nhìn con trai vài lần.

Trưởng thành rồi nha.

"Con biết đúng mực là được." Cô không làm như mấy người mẹ chỉ biết chọc người ta phiền mà đi nhúng tay vào đời sống tình cảm của mấy đứa nhỏ, "Đối tượng của con ấy, chỉ cần nhân phẩm tốt, mấy cái còn lại mẹ không can thiệp. Đây là người sẽ chung sống với con cả đời đó, thận trọng một chút mới được."

"Cảm ơn mẹ." Cố Thịnh biết có kha kha một bộ phận người hiện tại rất chú trọng chuyện môn đăng hộ đối, hôn nhân của con cái, trên mức độ nhất định nào đó là kết quả mà bọn họ cân nhắc từ nhiều phương diện mà ra. Những cặp vợ chồng đó không có cảm tình gì, bọn họ lại vì gia tộc của hai bên mà không thể tách ra. Nếu mà tính nết hợp nhau thì còn đỡ, còn nếu tính nết không hợp thì rất thống khổ.

Cố Thịnh: "Mẹ, hôm nay mẹ bận công chuyện xong rồi, mẹ không mang theo đại ca đại bên người, vậy sẽ không có ai lo không tìm được mẹ à?"

Giang Cảnh Du: "Cái thứ đồ đó quá lớn, mẹ để nó lại cho trợ lý rồi, nếu mà có chuyện gì, cô ấy sẽ ghi nhớ kỹ giúp mẹ."

Cái đại ca đại kia thiệt sự là quá lớn, quá cồng kềnh. Hôm nay cô không muốn xử lý công tác, hơn nữa đại ca đại cũng quá là hút mắt, bởi tới mấy chục ngàn tệ lận mà, nếu mà cô mang nó theo vào trong trường, chắc chắn sẽ không có chuyện hiểu lầm mỹ diệu vừa nãy rồi. Không chừng còn có người sẽ suy đoán cô bị bao nuôi.

Cố Thịnh gật gật đầu: "Đúng rồi, mẹ ơi, vì sao mẹ không mở siêu thị ở trong nội địa, mà chỉ mở ở đặc khu?"

Giang Cảnh Du: "Có kế hoạch."

Cố Thịnh: "Con có một người bạn học, anh trai cậu ấy muốn kết hôn, nhưng không mua được TV, mình có thể đưa đến đây không mẹ?"

Giang Cảnh Du: "Có thể chứ, cậu đó cần lúc nào? Nếu mà cần bên phía chúng ta đưa hàng tới đây, vậy thì cần phải trả một bút phí chuyên chở."

Cố Thịnh: "Để con hỏi trước cái đã."

Sau đó, vừa hỏi một cái, số lượng hàng đã tăng tới mấy cái luôn. Khi biết được có thể mua TV màu từ chỗ Giang Cảnh Du, họ liền xin nhờ cô hỗ trợ cho. Có một cái còn là cho thầy giáo của Cố Thịnh, chuẩn bị cho con trai của ông ấy kết hôn.

Giang Cảnh Du đáp ứng rồi: "Được rồi, đến lúc đó mẹ sẽ cho người dùng xe lửa vận chuyển tới đây."

Tới thời điểm hiện tại, tứ đại kiện được chú trọng đã khác rồi, hồi trước là xe đạp + máy may + đồng hồ + radio, giờ đã biến thành TV, tủ lạnh và máy giặt.

Giá cả càng cao hơn, và cũng không dễ mua hơn.

Giang Cảnh Du ngồi máy bay về nhà, vừa về đến nhà, cô liền thấy ông nội mình tươi cười: "Ông nội, có chuyện tốt gì hả ông? Sao vui thế?"

Giang Nguyên Đồng: "Đúng là vì có chuyện vui đó."

Giang Cảnh Du: "Chuyện gì?"

"Tống Mậu Quang chết rồi."

Tống Mậu Quang đang nói đến ở đây chính là đứa em trai con vợ lẽ không được nhà họ Giang thừa nhận của ông cụ, lão ta đã tác oai tác quái ở trong xưởng gia cụ rất nhiều năm.

Chẳng qua thời gian đó cũng chỉ cực hạn trong thời gian trước khi cuộc vận động mười năm kia kết thúc. Trong mười năm kia, Tống Mậu Quang không ít lần dùng những thủ đoạn như tố cáo để bài trừ dị kỷ, nhưng chờ khi mấy cái lũ kia xuống đài, cải cách mở cửa tiến đến, ngày tháng khổ cực của bọn hắn cũng tới rồi. Trước kia phong cảnh cỡ nào, vậy sau này lại gian nan bấy nhiêu.

Hiện tại cố chịu đựng lâu vậy rồi, lão ta cũng qua đời, gia đình cũng sớm đã tan tành.

"Ông nội, ông có muốn trở về xem thử không?"

Giang Nguyên Đồng lắc đầu: "Vì sao ông phải về chứ? Ông về đó mới cho thằng đó có mặt mũi, thằng đó không đáng để ông cố ý bay về một chuyến."

Trước kia cha của ông cụ không để đứa con trai do tính kế mà có được kia ở trong mắt, rồi sau đó đứa con đó lại trăm phương nghìn kế muốn nhà họ Giang suy tàn.

Ông cụ chán ghét lão ta, lại cảm thấy đây là một kẻ đáng thương.

"Ông chỉ là có chút chút vui vẻ như thế này." Ông cụ giơ ngón tay ra quơ quơ, bấm ngón trỏ chừa lại chừng một phần năm móng tay cái.

"Mức độ vui vẻ chỉ có một chút vầy thôi."

Giang Cảnh Du cười ra tiếng: "Dạ, thật chỉ là một chút thôi, con tin."

Giang Nguyên Đồng không thèm để ý đến tiếng cười kia của cháu gái: "Vậy còn con thì sao? Có chuyện vui gì muốn chia sẻ với ông không?"

Giang Cảnh Du: "Không có."

Tuy rằng lúc này cô lại thành công bàn bạc một vụ hợp tác, nhưng mà đó đều là nằm trong kế hoạch, nên không có gì đặc biệt đáng giá để vui vẻ.

Cái này làm cho Giang Nguyên Đồng cảm thấy cạn lời.

Như vầy mà cũng không vui được?

Giá trị tài sản của con bé sau này phỏng chừng lại phải tăng gấp bội.

"Chờ khi kỳ nghỉ hè tới rồi, mấy đứa Thịnh Thịnh sẽ đến chứ?"

Giang Cảnh Du: "Cố Hi sẽ tới, Cố Thịnh sẽ không tới."

Giang Nguyên Đồng lắc đầu: "Mấy đứa nó còn đang đi học, con để cho hai đứa nó bận rộn như thế làm cái gì?" Ông biết, chờ khi Hi Hi tới đây rồi, cháu gái chắc chắn lại sẽ quăng một đống công việc tới cho con bé.

Giang Cảnh Du: "Thừa dịp con còn đang tại vị để dẫn dắt con bé một chút, về sau nó có thể bớt đi chút đường vòng, chứ không chờ khi con lui xuống rồi, mấy đứa nó lại mới vừa vào thương trường, không có kinh nghiệm rồi bị kẻ khác lừa gạt, vậy thì liền quá nhọc lòng."

Giang Nguyên Đồng lại lần nữa cạn lời: "Con thật sự muốn về hưu sớm vậy à?"

Giang Cảnh Du: "Có thể về hưu sớm một chút là phúc báo đó. Ông nội, hiện tại cuộc sống của ông tự tại cỡ nào nè, về sau con cũng muốn có cuộc sống tự tại như thế này. Con cũng không phải là hoàn toàn không quản công việc, về sau con sẽ nắm bắt chuyện lớn."

Còn mấy cái khác thì ủy quyền.

Giang Nguyên Đồng nhìn Giang Cảnh Du thêm mấy lần: "Theo lý mà nói, con hẳn phải là một người rất có lòng tiến tới mới đúng, sao lại cứ hay nghĩ đến chuyện về hưu, sau đó không quản chuyện gì hết vậy?" Chẳng lẽ là cháu gái học theo ông à? Cơ mà nếu mà nó học theo mình, vậy thì nó sẽ không sáng lập ra cơ nghiệp lớn đến vậy mới đúng.

"À, đúng rồi, còn có một chuyện nữa, chính là Uông Nhu đó, bà ta cũng qua đời rồi, những sản nghiệp bà ta được chia cho cũng không dư thừa bao nhiêu. Lúc này mới có mấy năm thôi mà đã vậy rồi."

Giang Cảnh Du: "Chuyện sản nghiệp bị thu đi thì con có biết, chẳng qua tin tức bà ta qua đời thì con còn chưa có nghe nói."

Giang Nguyên Đồng: "Cái này là ông Tống của con nói cho ông."

Vụ này ở bên đảo Minh Châu là một tin tức rất lớn, cái vị chính thất của nhà họ Nghiêm ấy, bà ta đã mang theo thủ hạ và con cái của mình thu nạp về lại phần lớn các sản nghiệp mà chồng đã chia cho những phòng nhỏ kia trước khi chết, chỉ chừa lại có chút phần rìa rìa.

Cảnh tượng này còn lùi lại chừng 2 năm so với trong suy nghĩ của Giang Cảnh Du, phỏng chừng là do bà kia muốn chuẩn bị kín kẽ.

Giang Nguyên Đồng: "Lúc này bác hai của con hẳn là sẽ vui vẻ, nó cứ luôn lo lắng bà ta sẽ tới tìm phiền toái cho nó."

Thiệt sự là nghĩ nhiều quá, nếu mà thật sự muốn tìm phiền toái, đó cũng là tìm phiền toái cho cháu gái ông.

Chờ khi nghỉ hè tới, Giang Cảnh Du vội vàng lo chuyện mở cái siêu thị thứ hai, Giang Nguyên Đồng thì dẫn theo mấy đứa nhỏ như Mạn Mạn đi tới đảo Minh Châu nghỉ phép, ra ngoài bờ cát câu cá bơi lội.

Cuộc sống của các ông cháu rất tiêu sái, nhưng Giang Cảnh Du thì sao? Đang liên tục tăng ca.

Giang Cảnh Du còn muốn kiên trì thêm mấy năm, như thế nào cũng phải chờ khi con gái tốt nghiệp, rồi lại dẫn dắt con bé thêm hai năm mới được.

Cùng là đang tăng ca, Cố Hi đột nhiên thấy rùng mình. Nhìn đống văn kiện cao cao chồng trên bàn mình, Cố Hi thấy choáng váng. Mẹ ơi, có phải là mẹ đã quên rằng con còn đang đi học rồi không? Giao nhiều chuyện cho con như thế này, thật sự thích hợp sao?

Đốt cháy giai đoạn, là không có được nha!