Cố Hi bận rộn đến kỳ cục.
Đúng thật như mẹ đã nói với cô nàng vậy, cô nàng có thể phát hiện rất nhiều vấn đề không cách nào phát hiện trong sách khoa khi bước vào thực tiễn, cũng có thể áp dụng những gì học được trong sách giáo khoa vào thực tiễn, nhưng có lẽ là bởi vì cô nàng còn chưa quen thuộc với những việc này, nên khó tránh khỏi luống cuống tay chân, cần phải hao phí nhiều thời gian và tinh lực hơn, không có cách nào thành thạo như mẹ vậy.
Tuy rằng bận rộn, nhưng Cố Hi cũng cảm thấy rất phong phú, chưa từng hối hận.
Đây là con đường mà cô ấy đã chọn.
Hơn nữa, nhìn vào thu nhập càng ngày càng cao trên biểu đồ lợi nhuận, mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu càng ngày càng rộng hơn, Cố Hi cũng có một loại cảm giác thành tựu.
Loại cảm giác thành tựu này làm Cố Hi cam nguyện nằm bò trên mặt bàn vùi đầu khổ làm.
Cố Hi cảm thấy sau này nếu mà mình tiếp nhận chức vị của mẹ ấy, trong một đoạn thời gian rất dài, cô ấy cũng sẽ chỉ có thể tiêu hóa phần cơ sở mà mẹ đã đánh xuống cho mình thôi.
Công ty bọn họ chủ yếu là kinh doanh trong ngành sản xuất thực phẩm, nhưng mà cũng có những ngành sản xuất diễn sinh hỗ trợ lẫn nhau, ví dụ như là hậu cần này, đây là chính công ty bọn họ có nhu cầu, đồng thời lại có thể nhận việc làm ăn khác bên ngoài.
Hơn nữa, bởi vì ngành hậu cần này tuyển nhận rất nhiều quân nhân xuất ngũ, nên danh tiếng rất tốt, cộng thêm tốc độ nhanh nữa, vậy nên việc làm ăn khá là tốt, vẫn luôn có người hy vọng bọn họ có thể sáng lập ra càng nhiều lộ tuyến hơn.
Siêu thị, còn có những cửa hàng kiểu như chuỗi cửa hàng xiên kia là mẹ dùng để thu hồi dòng tiền mặt, những cửa hàng này là nhắm vào người tiêu thụ rộng lớn, không cho nợ, thu nhập cùng ngày thanh toán.
Mặt khác còn có các mảng như xưởng đồ uống, địa ốc, trang phục, còn có cả hàng điện tử gia dụng.
Trừ bỏ địa ốc là ngoài ý muốn, những cái còn lại đều có thể vào siêu thị. Mặt khác, những sản phẩm công nghiệp nhẹ này còn có thể cùng hỗ trợ lẫn nhau với đất nước phía bắc ấy.
Bọn họ không có trực tiếp nối tiếp việc làm ăn với lão đại ca ở phương bắc ấy, nhưng mà nhà buôn lui tới giữa hai đất nước quá nhiều.
Những nhà buôn kia ngồi đoàn tàu thật dài, vượt qua biên cảnh, đi sang bên đó, lấy đồ vật mình mang theo trao đổi với người bên đó.
Tuy rằng chỗ bọn họ cách xa nơi đó, nhưng mà ai biểu sản phẩm của công ty các cô phong phú chứ. Bọn cô còn có thể chuyên nhằm vào số đo và thói quen của bọn họ để sản xuất ra chủng loại hàng hóa bọn họ càng thêm yêu thích nữa.
Những nhà buôn kia, nếu mà có thể thuận lợi trót lọt, của cải của bọn họ đều rất giàu có, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Bên kia là sẽ động tới súng thật, có không ít người một đi không trở lại.
Như đám bọn cô đây, xem như là Lã Vọng buông cần đi.
Mặc kệ những nhà buôn kia tăng giá các loại hàng hóa mua sắm từ chỗ bọn cô tới bao nhiêu lần để bán cho bên kia, tiền bọn cô nên kiếm lời được đều đã kiếm.
Những việc này nhiều vô số, không trách được mẹ mời nhiều trợ lý đặc biệt đến vậy, bởi nếu mà không mời nhiều, thì sao mà có thể ứng phó xuể những việc này chứ.
Nghĩ đến mẹ mình còn cố ý lựa chọn những công nhân ưu tú đưa đến các trường để tiến tu, nhờ người mở lớp huấn luyện cho bọn họ, đề cao năng lực của bọn họ, Cố Hi cũng có chút cảm khái.
Lựa chọn này của mẹ rất có dự kiến trước.
Bọn cô khuếch trương nhanh đến vậy, có rất nhiều người đều theo không kịp, nhưng mà cũng có không ít người dùng hết toàn lực để đề cao năng lực của mình đuổi kịp, họ được đến hồi báo càng tốt.
Cố Hi tin tưởng, mẹ chính là đã dự kiến trước được tình huống như thế mới có thể để mọi người chú ý nâng cao khả năng của mình.
Hiện tại đại bộ phận sinh viên vẫn là thích công việc ổn định, Cố Hi cũng có quen biết vài học trưởng xuống biển kinh doanh, nhưng mà họ đều là đã vào cương vị công tác một đoạn thời gian mới lựa chọn xuống biển. Lúc mới đầu là không có tiền vốn, cũng không có nhân mạch và cả sự tự tin nắm chắc tương ứng, sau khi đi làm được một đoạn thời gian, bọn họ có sự tích lũy tương ứng rồi, mới ra lựa chọn xuống biển.
Nhân tài khó được nha, cho nên mẹ rất là ham thích thỉnh những nhân tài đã về hưu tới đi làm, tiếp tục phát sáng phát nhiệt, để mọi người có con đường nâng cao bản thân.
Người có khả năng mới có thể trèo lên trên, người có năng lực thì không được bao lâu liền có thể thăng chức, lấy được tiền lương và phúc lợi cấp bậc cao hơn.
Vậy nên mẹ chế định ra cấp bậc cương vị rất nghiêm khắc.
Chỉ cần phần khung đã dựng lên, một vài chuyện nhỏ hơn chút, những người phía dưới sẽ tự mình giải quyết, chỉ có một vài chuyện lớn không cách nào giải quyết mới có thể đăng báo đến chỗ mẹ của cô.
Từ phương diện nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân mẹ vượt nhiều ngành sản xuất như thế mà vẫn còn có thể có tinh lực đặt nhân vào những ngành khác.
Mà đối với những đại tướng dưới trướng mình, mẹ cũng rất hào phóng, trực tiếp chia hoa hồng, cho bất động sản, giải quyết những vấn đề như về con cái và gia đình, để bọn họ nguyện ý lưu lại nơi này.
Cố Hi: "......"
Cô ấy còn có rất nhiều thứ phải học.
Em gái đã bận vậy rồi, còn anh trai thì sao nhỉ? Nghĩ đến hè này anh trai cũng phải chạy đi thực tập, phỏng chừng cũng bận, Cố Hi thở dài một hơi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cháu gái và chắt ngoại gái đều không thoải mái, nhưng Giang Nguyên Đồng thì lại khác nha, cuộc sống của ông cụ đúng thiệt rất tiêu sái. Sau khi tới đảo Minh Châu rồi, bọn họ trước hết đến khách sạn quen, ngâm suối nước nóng trước cái đã, sau đó đi massage, rồi sau đó nữa ông cụ dẫn theo hai chị em Mạn Mạn đi xem một tuồng kịch.
Sau khi mà đoàn người các cụ nghe hí kịch xong ấy, họ lại đi ra ngoài quán cà phê uống một ly cà phê. Ở chỗ này, đám Mạn Mạn bắt đầu chuyện trò chung với bạn cùng lứa tuổi ngồi bàn bên cạnh, đối phương còn mời bọn họ ngày mai cùng đi xem buổi biểu diễn. Sau đó, bọn họ trước hết là cùng nhau ăn cơm, Mạn Mạn không những có thể nhìn thấy được ca sĩ mình muốn gặp nhất, còn có thể lấy được chữ ký của người đó, thậm chí là chụp ảnh chung nữa.
Hai chị em Mạn Mạn rất là hưng phấn, và đối với chuyện như thế, Giang Nguyên Đồng với Trương Lưu Vân đều là cười mà nghe.
So với ca khúc hiện tại, Giang Nguyên Đồng và Trương Lưu Vân càng thích nghe hí kịch hơn.
Chẳng qua, Giang Nguyên Đồng còn nghe được có người đang nói về chuyện di chúc nữa.
Cái từ di chúc kia làm Giang Nguyên Đồng để bụng.
Tuổi ông cụ cũng đã tới lúc phải lập di chúc rồi, đã nghĩ đến liền làm thôi.
Giang Nguyên Đồng nhớ chuyện ấy trong lòng, lúc về liền hỏi Giang Cảnh Du: "Mấy thỏi vàng cho con hồi trước không phải lấy đi đầu tư sao? Hiện tại thế nào rồi?"
Cho cháu gái vàng rồi ông cụ liền không có quản nữa.
Trên tay ông cụ còn có 10.000 trong sổ tiết kiệm đây, vẫn luôn chưa xài hết.
Chuyện ăn – uống – mặc – ở của ông cụ đều có cháu trai hoặc là cháu gái giải quyết cho rồi, những cái cần ông tiêu tiền nhiều chính là mua quà cho đám tiểu bối, hoặc là xài lúc lui tới trong quan hệ nhân tế, cùng với chi tiêu trên phương diện sở thích, mà phương diện này thì cả hai ông bà đều không có hứng thú tiêu tiền gì mấy.
Cái đợt ông mê câu cá kia thì đắt nhất chỉ có cái cần câu kia thôi, hiện tại ông mê chơi cờ và du lịch, tiền tiêu phí cũng không nhiều lắm.
Giang Cảnh Du có chút kỳ quái là tại sao ông nội lại đột nhiên hỏi cái này, cô nhất nhất trả lời.
Số vàng mà ông nội cho cô đó, sau khi đổi thành tiền, đại bộ phận đều đặt trong thị trường chứng khoán, sau đó cô kinh doanh sản nghiệp thật thể, sẽ xem tình huống mà tính một cổ cho ông nội, ví dụ như là hiện tại cô đang kết phường làm mảng địa ốc với người ta, trong đó có 5% của ông nội đó.
Giang Nguyên Đồng bừng tỉnh: "Vậy là cái tòa nhà này cũng có phần của ông nha. Vậy thì sau đó có thể dùng phần tiền định mức của ông để trực tiếp đổi thành căn hộ được chứ?"
Giang Cảnh Du: "Đương nhiên có thể rồi."
Giang Cảnh Du có phán đoán.
Giang Nguyên Đồng gật đầu.
Mấy đứa nhỏ của ông chênh lệch giàu nghèo quá là lớn, hiện tại ông cụ cũng không biết trên tay cháu gái mình có bao nhiêu tiền nữa.
Nhìn những sản nghiệp kia của con bé đi, thu nhập một tháng của nó phỏng chừng phải tới 6 số đơn vị, hoặc là hơn nữa, mà dù cho là 6 con số, vậy thì một năm con bé cũng có cỡ 1 triệu tệ, còn mấy đứa khác thì sao?
Ví dụ như là Cảnh Đằng, thu nhập của thằng bé một tháng là mấy trăm tệ, rồi Cảnh Tường xuất ngoại cũng chỉ lấy được tiền lương chết, ngay cả chút số lẻ của cháu gái cũng không đạt tới, mà tụi nó cũng không có nhàn rỗi đi làm những việc khác.
Giờ thì trong khoảng thời gian ngắn nên còn trông không có việc gì, nhưng mà nếu để lâu dài mà xem, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, vậy thì về sau dễ thấy không cân bằng trong lòng.
"Con rất là xem trọng địa ốc sao?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy."
Cô đương nhiên xem trọng địa ốc rồi, bởi GDP của đất nước về sau nhiều ít là có địa ốc kéo lên mà.
Giang Nguyên Đồng: "Ông cũng cảm thấy vậy. Hiện tại thu nhập của mọi người càng ngày càng cao, chỉ cần là chăm chỉ chịu làm, cơ bản sẽ không có tình huống đói bụng, mà người thì nếu đã ăn no rồi, sẽ liền theo đuổi những thứ khác, ví dụ như ăn, ví dụ như mặc."
"Về sau nhà cửa ở trong thành sẽ càng ngày càng căng thẳng."
"Mấy đứa em trai của con không xuống biển, nên tiền bạc tụi nó không có dư dả đến vậy. Con cảm thấy, nếu như ông để lại mấy căn nhà đó cho tụi nó thì có thích hợp không?"
Giang Cảnh Du: "Thích hợp chứ! Con sẽ còn lục tục lấy số tiền ông cho con đi đầu tư nhập cổ phần vào một vài sản nghiệp, ông nội sẽ lục tục có thêm cổ phần, những cổ phần đó về sau mỗi năm có thể lấy chia hoa hồng."
Đây cũng là một chút ý tưởng của cô với con trai.
Con đi đường chính trị, nên chuyện làm ăn không có liên quan gì đến nó được, vậy thì cô sẽ cho nó chia hoa hồng, sẽ cho nó bất động sản cố định, vậy thì về sau trừ bỏ tiền lương mỗi tháng, nó sẽ còn có thêm các thu nhập khác như vầy.
Giang Nguyên Đồng: "Vậy con thấy với 5% ông đang chiếm hiện tại này có thể lấy được bao nhiêu căn nhà?"
Giang Cảnh Du: "Cái này thì phải xem diện tích nhà lớn nhỏ thế nào, hiện tại còn chưa có xây dựng xong nên chưa thể xác định, nhưng mà đại khái thì, nếu mà là căn hộ hai phòng, hẳn là có thể lấy được một nửa tòa nhà."
Cái số lượng này làm Giang Nguyên Đồng vừa lòng gật gật đầu: "Vậy thì nếu mà ông lại thêm vào thì có phải là có thể có lấy được cả tòa nhà luôn không?"
Nghe được lời này của ông nội, Giang Cảnh Du hơi mắc kẹt một chút: "Xem ra của cải cất chứa của ông nội rất phong phú nha."
Cô cho rằng số vàng ông nội lấy ra đã chiếm đại bộ phận rồi, bởi rốt cuộc thì đại bộ phận tài sản của gia tộc trước kia đều bị kẻ khác cướp đi.
Giang Nguyên Đồng: "Đúng thiệt là bị cướp đi rất nhiều, nhưng mà tổ tiên chúng ta còn lưu lại một chút. Nhà chúng ta làm giàu thời gian không được dài, lão tổ tông lo lắng không biết khi nào sẽ bị bại, nên cũng đổi một ít tiền hồi trước kiếm được thành vàng rồi chôn."
Thì ra là như vậy, bởi mới nói trách không được số lượng nhiều như vậy, thì ra không chỉ là của ông nội giấu đi, còn có cả tài bảo mà lão tổ tông đếm lên trên chôn xuống nữa.
Giang Cảnh Du lấy số vàng ông nội đưa ra đổi hết thành tiền, cứ dựa theo lời ông nói mà làm, mở rộng tỉ lệ cổ phần ông chiếm trong mảng đầu tư địa ốc.
Chờ khi khu bất động sản xây xong, ông cụ có thể đổi được càng nhiều nhà hơn.
Theo suy đoán của Giang Cảnh Du, những căn nhà kia sẽ có phần của hai đứa em trai của cô, và cùng giống vậy, chính là anh họ Giang Nhược Thư với mấy người chị họ nữa, cùng với đám tiểu bối dưới bác cả và bác hai mà ông nội thích cũng sẽ có.
Chẳng qua số lượng phỏng chừng sẽ không nhiều bằng hai người em trai ruột của cô.
Về phần bác cả và bác hai ấy à, Giang Cảnh Du suy đoán, bọn họ phỏng chừng sẽ không có.
Ông nội sẽ trực tiếp cho đời cháu của hai người họ, lướt qua bọn họ.
Phỏng chừng đến lúc đó, khi bác cả và bác hai nhìn thấy cái cảnh tượng ấy, sắc mặt sẽ khá là xuất sắc.
Đang khi Giang Nguyên Đồng bắt đầu suy xét hậu sự vì đám con cháu của mình, Giang Cảnh Đằng gặp phải lúc lựa chọn.
Giang Cảnh Đằng có tổng cộng 3 cái lựa chọn, đầu tiên là điều đến xí nghiệp khác, thứ hai là xuống biển học tập theo chị gái mình làm ông chủ, và lựa chọn cuối cùng chính là trèo lên trên, đi đến phòng công tác chính phủ.
Trong cái lựa chọn thứ hai ấy, Giang Cảnh Đằng tin tưởng là có chị gái giúp đỡ và đề điểm, anh ấy không nói đến kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng trở thành một vạn nguyên hộ, hoặc là kiếm được hơn mấy trăm ngàn tệ hẳn là không có vấn đề.
Cho đến ngày hôm nay, thị trường mở cửa, càng ngày càng nhiều xúc xích và mì ăn liền được xuất hiện trên thị trường, nhưng xưởng của bọn họ bởi vì chiếm cứ tiên cơ, có mức độ nổi tiếng, nên đã được ăn một miếng bánh kem lớn nhất.
Bằng vào cái biểu hiện sáng mắt ở đây, nếu có thể đi đến chính phủ, anh ấy có thể có một chức vị không tệ.
Giang Cảnh Đằng hỏi vợ: "Em cảm thấy lựa chọn nào sẽ càng tốt hơn?"
Lâm Yến Linh: "Em cảm thấy cái này phải xem anh càng thích công việc như thế nào hơn, bởi hai hướng này nó khác nhau."
Xác thật rất là khác nhau.
Lâm Yến Linh: "Những gì anh có thể được đến từ hai công việc này cũng khác nhau nữa. Dù cho anh chọn lựa cái nào, em cũng ủng hộ anh."
Cô ấy bổ sung thêm: "Chị mình cũng nói rồi, nếu mà muốn đi đến cái lựa chọn cuối ấy, anh phải có cái bằng cấp càng tốt hơn chút mới được."
Vừa nói đến cái này, Giang Cảnh Đằng liền cảm thấy não mình đau nhức.
Hiện tại là một năm lại một năm sẽ có một đợt thi đại học, sinh viên cũng không còn hiếm lạ cho lắm nữa, vậy thì học sinh trung học như anh ấy lại càng không hiếm lạ.
Nếu mà anh ấy muốn đi đường chính trị, vậy thì phương diện bằng cấp của anh ấy đúng thật là một sở đoản.
Bằng cấp càng cao thì đường càng dễ đi, nhưng mà anh ấy thật sự chẳng có hứng thú gì với việc học hành, chứ không thì khi trước anh ấy sẽ không vừa học hết sơ trung đã không đi học tiếp nữa. Hồi đó trong nhà cũng không phải là không nuôi nổi, chỉ là anh ấy không muốn tiếp tục đi học nữa thôi.
Bây giờ muốn anh ấy phải lần nữa cầm sách vở lên à?
Vốn dĩ đã lớn tuổi, giờ học tập càng khó hơn.
Nhưng mà Giang Cảnh Đằng cũng biết là có vài người cơ sở càng kém hơn anh ấy, chỉ được học mấy năm tiểu học, nhưng họ còn đang dùng các loại phương pháp làm phong phú chính mình. Cái sức học tập kia, làm anh ấy nhìn mà cũng cảm thấy đỏ mặt.
Nhưng mà đây xác thật là con đường mà anh ấy muốn đi ngay từ đầu không sai.
Nếu không phải bởi vì phải học tập, anh ấy hẳn là sẽ không rối rắm đến vậy.
Về phần xuống biển, về phương diện này, tuy anh ấy hâm mộ thu nhập cao của chị gái, nhưng mà anh ấy cũng không cảm thấy có cái gì mình mua không nổi.
Hai vợ chồng anh ấy tuyệt đối thuộc đám người có thu nhập cao, việc làm cũng thể diện, trên cơ bản không có tiêu dùng gì thêm vào.
Hạ quyết tâm rồi, Giang Cảnh Đằng nhìn về phía vợ mình: "Em kèm anh học thêm đi, anh muốn tham gia thi đại học dành cho người trưởng thành."
Lâm Yến Linh nghe xong câu đó thì lập tức cười: "Được, em giúp anh, cứ yên tâm, chuyện này không khó."
Giang Cảnh Đằng nghe câu đó của vợ xong thì chỉ cảm thấy đau răng.
Hiện tại vợ anh ấy đang đảm nhiệm chức vị giảng viên đại học, cô ấy đã cầm được một học vị thạc sĩ, hiện tại đang học thêm một học vị nữa của chuyên ngành khác. Dùng lời của cô ấy nói chính là, sống đến già học đến già, cổ sức mạnh với học tập này hoàn toàn khác với anh ấy.
Giang Cảnh Đằng không cách nào nhiệt ái học tập được như thế, chỉ hy vọng là xem trên phần mình thành tâm một mảnh như vầy, lúc học tập ấy, học tập có thể chủ động hơn chút, làm anh ấy dễ hấp thu hơn, làm vậy là anh tốt tôi cũng tốt, và mọi người đều tốt.
"Đúng rồi, Mạn Mạn có gọi điện thoại về không em? Có phải hai chị em tụi nó đã chơi điên rồi không?"
Trần Yến Linh: "Gọi cho em rồi."
Giang Cảnh Đằng: "...... Vậy à. Sao không gọi cho anh? Mà đám con bé nói cái gì? Có nói lúc nào trở về nhà không em?"
Lâm Yến Linh thở dài: "Tụi nó không có trở về nhanh đến vậy, hiện tại đang chơi vui vẻ kia kìa." Nếu không phải cô ấy đã nhận một chủ đề, vậy thì cô ấy cũng sẽ đi theo các con, chơi cho thống khoái.
Nói vậy thì thiệt ra cũng không có gì, chỉ là người đàn ông ở lại trong nhà đây phải cô đơn rồi.
Biết được em trai báo danh chuẩn bị tham gia thi đại học cho người lớn, Giang Cảnh Du liền biết được nó lựa chọn hướng nào rồi, nên cô gửi cho cậu em một đống tư liệu học tập thiệt là to: "Cũng không biết em có dùng được hay không, dù sao thì để đó cũng là để không, nên cho em xem mà dùng."
Nhìn một đống sách to tướng thế này, Giang Cảnh Đằng giương mắt nhìn.
Chị ơi, thiệt cũng không cần như vầy đâu, em có hơi không thừa nhận nổi á.
—
Khi Trần Thiên Tình tốt nghiệp thạc sĩ rồi, hơn nữa còn lưu lại trường dạy học nữa, Trần Thiên Hữu thông qua việc qua lại bôn ba, rốt cuộc cũng kiếm đủ tiền, anh ấy và vợ cùng nhau đi thủ đô cùng làm trẻ con ống nghiệm.
Đây không phải chuyện chỉ cần một lần là có thể thành công, chẳng qua vợ chồng bọn họ cũng không tiêu phí thời gian quá dài đã tìm được tinh trùng hoạt tính cũng không tệ lắm, làm vợ anh ấy thành công mang thai.
Vợ Trần Thiên Hữu vừa mang thai, không chỉ Trần Oánh, bên phía nhà vợ của Trần Thiên Hữu cũng đều yên tâm rồi.
Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có được một đứa con, vậy thì cái nhà này liền vững chắc rồi.
Trần Thiên Hữu mừng lắm, anh ấy mừng cực kỳ, mừng đến nỗi đi thông báo hết một lượt với các thân thích.
Giang Cảnh Du nhận được điện thoại báo tin vui, cô gửi cho vợ chồng cháu trai một chút quần áo cho trẻ con kèm theo những sữa bột dinh dưỡng và viên canxi bổ sung dinh dưỡng cho thai phụ.
Triệu Kiến Đan sau khi biết được tin tức tốt đó cũng chúc mừng, rồi sau đó cô ấy lại lập tức gọi điện thoại cho anh trai của mình, thấy bất đắc dĩ mười phần.
Anh cả của cô muốn quậy kiểu gì đây? Mọi người từng người từng người kết hôn rồi sinh con, chỉ còn mỗi anh trai cô ấy, đã 30 tuổi rồi, mà còn không để bụng chung thân đại sự của mình.
Anh ấy cống hiến dốc sức cho tổ quốc, nhưng cũng không đại biểu cho cả đời anh ấy cũng chỉ có mỗi quốc gia. Chẳng lẽ không thể có chút chuyện gì thuộc về chính mình sao?
Rõ ràng là em gái người ta, nhưng cố tình Triệu Kiến Đan phải nhọc lòng như mẹ già.
Đón lấy đòn cuồng oanh loạn tạc của em gái, Triệu Kiến Quân cũng có chút bất đắc dĩ.
Mấy năm nay cấp trên của anh ấy giới thiệu không ít người cho anh ấy, nhưng mà ấy à, mỗi lần vừa gặp mặt xong, sau đó đối phương sẽ liền lấy đủ loại lý do như là anh không dễ chung đụng, rồi quá mức nghiêm túc vân vân mà cự tuyệt anh, mà như thế thì làm sao mà tìm được bạn lữ cách mạng?
Triệu Kiến Đan: "Vậy chiến hữu của anh thì sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng sẽ cảm thấy anh quá nghiêm túc sao?"
Triệu Kiến Quân: "Chiến hữu của anh đều là nam, không có nữ."
Triệu Kiến Đan bị nghẹn lại: Thiệt hay giả vậy? Không có một cô nào luôn?
Cô ấy bất đắc dĩ mười phần: "Anh cả, anh để tâm hơn chút xíu có được không hả? Đừng có ngày nào cũng chỉ vùi đầu huấn luyện, anh phải đi ra ngoài nhiều chút, không chừng sẽ gặp được duyên phận của anh thì sao?"
Cúp điện thoại rồi, Triệu Kiến Đan còn đang giận dỗi, cô ấy có gia đình nhỏ của mình rồi, có việc làm của mình luôn, nhưng lại ở xa anh trai, anh chỉ có một mình. Cô ấy bức thiết hy vọng anh trai có thể cưới về cho cô một cô chị dâu tri kỷ với anh, rồi lại sinh một đứa cháu trai hoặc là cháu gái ngoan ngoãn, vầy thì anh trai có thể không cô đơn vậy nữa.
Nhưng mà anh chính là không nóng nảy vậy đó.
Càng nghĩ, Triệu Kiến Đan càng thấy ná thở, bèn gọi điện thoại cho Giang Cảnh Du oán giận: "Thím ơi, thím nói coi anh con thiệt là cái đầu gỗ, ảnh ở bộ dội đúng là từng bước thăng chức, nhưng mà toàn bộ tinh lực của anh đều đặt hết trên chuyện này, chẳng quan tâm đến chính ảnh tí nào, con nhìn mà sốt ruột, mà cố tình là ảnh không nóng nảy tí nào, thiệt là tức chết con. Đây là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp đúng nhỉ?"
Giang Cảnh Du cũng chẳng có biện pháp tốt gì, bởi Kiến Quân ngày thường rất ít lần trở về, hơn nữa nếu chính thằng bé không nóng nảy, vậy thì người khác có gấp gáp cỡ nào, những lời đó cũng sẽ không trôi được vào lòng nó.
"Không phải thằng bé nói sẽ để bụng à, chờ chút đi con, chuyện này cần chính nó có ý thức cái đã."
Lời này có đạo lý không sai.
Vậy nên Triệu Kiến Đan cũng chỉ có thể oán giận với thím vài câu, chứ không thì cách xa nhau thế này, cô ấy có sốt ruột thì lại có thể thế nào chứ.
Có thể là duyên phận tới rồi, nên chuyện này rất mau đã có chuyển cơ.
Bên phía Cố Hướng Hằng có người gọi điện thoại cho anh, muốn hỏi thăm tình huống của Triệu Kiến Quân từ chỗ anh.
Lý lịch Triệu Kiến Quân rất trong sạch, nên lần hỏi thăm này càng nhiều hơn là hỏi về phương diện phẩm tính của anh ấy.
Cố Hướng Hằng vừa tưới nước cho ruộng dược liệu của anh, vừa nói chuyện phiếm với Giang Cảnh Du: "Có lẽ là chuyện tốt sắp tới gần rồi, chứ không thì sẽ không trằn trọc mà gọi điện thoại tới chỗ của anh."
Giang Cảnh Du cười: "Nói vậy là Kiến Đan cuối cùng cũng có thể thả lỏng một hơi rồi."
Đã ba mươi tuổi đầu rồi, ở cái thời đại này, đúng thiệt là thanh niên lớn tuổi.
Tuổi như thế mà chưa kết hôn, ít lắm.
"Lai lịch của đối phương là gì vậy?"
Cố Hướng Hằng: "Trước lúc anh chuyển nghề thì ông ấy là một trong số các cấp trên của anh, cũng là cấp trên của ba hai anh em Kiến Quân, hiện tại có ý hẳn là con gái của ông ấy, cô bé đó hình như là tuổi tầm tầm với lứa Kiến Quân." Cố Hướng Hằng có chút cảm khái: "Hiện tại ông ấy cũng đã là tướng quân rồi."
Giang Cảnh Du: "Xem duyên phận của mấy đứa nó đi, tuổi của thằng bé cũng không nhỏ rồi, nếu mà thật sự có duyên phận đi đến với nhau, hẳn là sẽ không chờ quá lâu đâu."
Cố Hướng Hằng đột nhiên cười một chút, chẳng qua nụ cười trên mặt anh lúc này lại có chút tức giận: "Con trai với con gái cũng bị nhớ thương đó." Con trai bị nhớ thương thì anh thấy chẳng sao cả, nhưng mà con gái bị nhớ thương, còn chói lọi mà nhớ thương đến trước mặt anh, Cố Hướng Hằng thật sự có chút đau lòng.
Con gái anh đã trưởng thành rồi, trước kia vẫn luôn khen ngợi các con của anh xuất sắc, anh đã suy đoán những người kia lòng mang ý xấu rồi, mà giờ là chói lọi nói ra luôn. Anh đã trực tiếp tiễn người đi, nhưng mà anh còn đang giận dỗi.
Cứ có loại cảm giác như con gái bảo bối của anh phải bị người khác cướp đi ấy.
Giang Cảnh Du cười nắc nẻ không ngừng, lại đột nhiên nhớ tới chút gì đó: "Chuyện của tiểu Liên anh biết rồi đúng chứ? Hiện tại con bé còn không có từ bỏ, bên lão Ôn có nói cái gì không?"
"Nói chứ." Cố Hướng Hằng cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu như cô bé đó vẫn luôn không buông tay, mà con trai nhà mình cũng vẫn luôn không thăng lên được chút tình cảm nam nữ gì với con bé, cuối cùng làm không tốt thì giao tình giữa bọn anh cũng sẽ bởi vì gút mắc của đám tiểu bối mà phai nhạt.
Mà cố tình là chuyện cảm tình lại là cái không thể miễn cưỡng được nhất, không phải nói thích hợp là có thể nảy sinh ra tình yêu.
Giang Cảnh Du thở dài một hơi, ngược lại bắt đầu nói đến con gái: "Con gái anh cũng còn chưa có thông suốt đâu, anh không cần lo âu đến vậy. Không chừng chờ khi con bé 30 tuổi rồi còn không tìm được đối tượng thích hợp, anh sẽ ước gì con bé nhanh nhanh có một người mình thích rồi kết hôn đó."
Cố Hướng Hằng nhướng mày: "Em đang vui đùa gì vậy? Không có khả năng sẽ có ngày đó. Chỉ cần con gái thích, con bé có cả đời không kết hôn cũng được, ba mẹ của nó lại không phải nuôi không nổi nó."
Giang Cảnh Du liếc xéo anh: "Ừ đúng rồi, con bé có ba mẹ đây mà, anh lo lắng cái gì? Dù cho con bé có kết hôn rồi thì nó vẫn là con gái anh, không cần lo con bé bị bắt nạt, con gái anh không bắt nạt người khác đã không tệ rồi."
Trừ phi là quân nhân hoặc là những người hoạt động liên quan đến võ thuật, chứ không thì chỉ với giá trị vũ lực của hai anh em tụi nó, nếu mà thật xảy ra chút gì đó, có hại không phải con của cô.
Cố Hướng Hằng xoa xoa huyệt thái dương. Xem ra anh đã bị những người kia làm cho tâm thái thất hành rồi, anh vén tay áo lên: "Anh đi câu cá bình tĩnh chút đã."
Giang Cảnh Du chuẩn bị vào trong bếp: "Anh muốn ăn chút gì nào?"
Cố Hướng Hằng: "Cho anh một phần sữa chua, còn có bánh tart trứng nữa, được chứ em?"
Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Được, anh đợi một chút." Cô vào phòng bếp.
Anh muốn ăn bánh tart trứng, vậy thì nướng một phần. Về phần sữa chua, vậy thì trực tiếp lấy ra từ trong tủ lạnh là được.
Cô thì muốn ăn chút gì đây nhỉ?
Giang Cảnh Du nhìn nguyên vật liệu trong nhà bếp và tủ lạnh một chút, chuẩn bị làm một phần sushi cua, tiếp đó lại thêm một bình sữa chuối.
Đang lúc cô nấu nướng đó, bên ngoài truyền đến tiếng Cố Hướng Hằng gọi vào: "Cảnh Du, em ra đây xem nè."
Giang Cảnh Du thả việc trong tay xuống, đi qua bên kia xem thử, thấy trên mặt đất có một rương báu.
"Hôm nay rương báu có cái gì vậy?"
Chuyện mở rương báu này hoàn toàn là xem vận khí.
Nếu vận may không tốt, bên trong sẽ trống rỗng.
Nếu vận may tốt thì sẽ có đá quý, đồng vàng, hoặc là những bảo vật khác.
Mà vận khí của bọn họ hôm nay rất là không tệ.
Cố Hướng Hằng cười híp mắt: "Bên trong rương báu là con một con ốc giác*, có thể khui ra một viên ngọc ốc giác."
*: Ốc này còn có tên là ốc Hoàng Đế, tên tiếng Anh là Melo, ngọc ốc giác là Melo pearl.
Ngọc ốc giác, chính là ngọc trai được nuôi ra từ trong cơ thể của loại ốc này, đây là một loại ngọc trai sang quý lại hi hữu.
Cố Hướng Hằng xòe bàn tay ra, bên trong này có một viên ngọc trai màu vàng trái quất vừa to vừa tròn xoe.
Cái kích cỡ này đây, làm Giang Cảnh Du cũng kinh ngạc, cô bèn lấy một cái cân tới đây.
Vừa lên cân, là 102.62 gram.
Hồi trước khi còn đang vẽ truyện tranh ở hiện đại ấy, Giang Cảnh Du từng thu thập tư liệu về phương diện này, cô nhớ rõ là hồi năm 2007 hay là 2008 gì đó ấy, có một viên ngọc ốc giác được đi bán đấu giá, nặng hơn 90 gram, giá lấy được nó là cỡ 1 triệu tệ.
Đây là tiền tài ngoài ý muốn nha.
Giang Cảnh Du nhận lấy, thưởng thức nó cho đã một hồi.
Cố Hướng Hằng: "Anh cảm thấy nó rất thích hợp nhờ người ta làm thành một chiếc vòng cổ, lúc em đeo nó lên chắc chắn sẽ càng mỹ lệ."
Giang Cảnh Du cười mặt mày cong cong: "Em cũng cảm thấy làm thành vòng cổ sẽ rất đẹp."
Cô muốn mang nó ra ngoài, Cố Hướng Hằng: "Vậy cho nó ra đường sáng một chút."
Cách cho viên ngọc trai này qua đường sáng rất đơn giản.
Giang Cảnh Du nói mình muốn đi ra biển chơi một lần, hỏi mọi người xem có hứng thú hay không.
Này đây vừa hỏi, ông bà nội đều gật đầu, hai chị em Mạn Mạn cũng vậy luôn: "Cô ơi, cô chờ tụi con với nha, chờ tới ngày nghỉ tụi con liền qua đó!"
Bọn họ mời nhân sĩ chuyên nghiệp lái thuyền, dẫn đường, đi tới một cái hải đảo, ở chỗ này ngắm phong cảnh, ra trên bờ cát ăn BBQ, vớt cá vớt ốc vớt sò, Giang Cảnh Du lúc hoạt động tự do tìm được một con ốc giác.
Giang Mạn Mạn thấy được, kinh hô lên: "Cô ơi, con ốc biển này thật là lớn nha."
"Con chưa từng thấy con nào lớn như thế này."
"Vỏ của nó cũng thật là đẹp, có thể cho con không?"
Giang Cảnh Du cười tủm tỉm đáp ứng rồi: "Vỏ ngoài của nó có thể cho con. Để cô mở con ốc này ra đã, cô nhớ rõ là ốc biển cũng có một tỷ lệ nhất định có thể khui ra bảo tàng."
Giang Mạn Mạn: "Bảo tàng gì vậy cô?"
Giang Cảnh Du: "Trân châu đó."
Giang Nguyên Đồng lắc đầu: "Cái tỉ lệ đó, rất nhỏ, rất nhỏ, con đừng có ôm hy vọng quá lớn."
Sau đó, ở ngay trước mắt bao người, khui ra được một viên trân châu xinh đẹp thật là to.
Mọi người: "!!!"