Khi Tôi Ngừng Yêu Anh

Chương 4



Tôi mệt mỏi mở mắt nhìn anh ấy một cái, rồi chìm vào giấc ngủ.

Trần Hiến Châu đặt tôi xuống giường.

Anh ấy đứng bên cạnh giường, một lúc lâu sau mới tự cười chế nhạo.

“Triển Nhan, em thật vô tâm.”

Nhưng tôi không nghe thấy.

Sáng hôm sau.

Tôi xóa tất cả các phương thức liên lạc của anh trước mặt anh.

Anh ấy ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Anh châm một điếu thuốc, nhưng không hút một hơi nào.

Tôi mặc chiếc váy mới anh ấy mua, cố tỏ ra thoải mái cười với anh ấy: “Em đi đây.”

Sau đó khoảng hơn một tháng, tôi và Trần Hiến Châu không gặp lại nhau, nhưng không biết có phải do ảo giác của tôi hay không. Cố Thanh Hoài lại xuất hiện trước mặt tôi ngày càng nhiều.

Tôi bắt đầu từ chối một số buổi tụ tập bạn bè không quan trọng, cũng cố gắng giảm thiểu cơ hội gặp anh ta.

Cho đến khi bạn bè tôi tổ chức lễ đính hôn, tôi không thể tránh được.

Hôm đó, Cố Thanh Hoài uống khá nhiều, không biết sao lại phát điên vì rượu.

“Triển Nhan, em có ý kiến gì với tôi à?”

Tôi thấy khó hiểu: “Anh say rồi đó, Cố Thanh Hoài, đi nghỉ một chút đi.”

“Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, em cứ tránh mặt tôi, như thể tôi làm gì có lỗi với em vậy.”

“Gần đây tôi bận chút thôi…”

“Thôi được rồi Triển Nhan, tôi biết em đang nghĩ gì.”

Cố Thanh Hoài cười lạnh: “Nhưng dù em có để ý cũng vô ích, em không thể so với Lâm Man Thư.”

Tôi thấy thật buồn cười, cái gì gọi là tôi để ý?

“Anh thật sự đã say rồi.”

Tôi đứng dậy định đi.

Nhưng Cố Thanh Hoài kéo tôi lại: “Trước đây em rất hay ghen mà?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao lần này không ghen nữa?”

“Có phải em biết dù có làm ầm lên cũng vô ích không?”

Tôi cau mày, mạnh mẽ rút tay ra.

Đúng lúc đó tôi thấy Trần Hiến Châu đứng không xa, cười như không cười nhìn cảnh này.

Cơn giận trong lòng tôi đột nhiên bùng lên.

Khuôn mặt anh ấy nhìn như đang xem kịch thật khiến người ta khó chịu.

Tôi lấy điện thoại ra, mở WeChat.

Trần Hiến Châu đã gửi nhiều yêu cầu kết bạn, nhưng tôi đều không chấp nhận.

Nhưng bây giờ tôi nhấn đồng ý.

Sau đó, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn.

“Hẹn không?”

Trần Hiến Châu chần chừ nửa phút: “Hẹn.”

“Hẹn ở phòng lần trước nhé.”

Tôi gửi tin nhắn này xong, liền chặn anh ấy lại.

Trần Hiến Châu: “……”

Khi lễ đính hôn sắp kết thúc, tôi nói với bạn một tiếng rồi lấy túi rời đi sớm.

Cố Thanh Hoài hỏi tôi đi đâu, tôi không trả lời anh ấy.

Người kiêu ngạo như anh ấy, dĩ nhiên sẽ không làm phiền tôi thêm.

Lúc ra khỏi sảnh tiệc, tôi nghe thấy vài người bạn gọi Trần Hiến Châu.

“Hiến Châu, cậu cũng đi à?”

“Không phải nói lát nữa uống tiếp sao?”

“Có chút việc riêng, hôm khác tôi sẽ mời.”

Cố Thanh Hoài đứng dậy, làm bộ muốn ngăn lại: “Có việc gì quan trọng hơn lễ đính hôn của Châu Việt vậy?”

“Cậu nói xem dạo này cậu bận gì mà cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy?”

Tôi đứng sau đám cây xanh tươi tốt, nhìn họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com