Khi ta tỉnh lại, ta đã hoàn toàn mất đi trí nhớ.
Sư thái cứ ngỡ rằng ta đang gọi chữ “Niệm”, lại thêm vào lúc đó bà đang đi hái nấm, cho nên đã đặt tên cho ta là “Niệm Cố”.
Chỉ một giấc mơ trôi qua, ta đã bất ngờ nhớ lại được tất cả mọi chuyện.
Thị nữ thân cận của Yến Hoài đã nói với ta rằng, Yến Hoài không phải là chưa từng đi tìm kiếm ta. Nhưng ta đã được người ta cứu giúp quá nhanh, mà am ni cô nơi ta ở lại ẩn sâu nơi thâm sơn cùng cốc, tựa như một chốn đào nguyên biệt lập vậy.
Hắn đã cho người lật tung tất cả các làng mạc ở xung quanh đó lên, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy được bóng dáng của ta.
Hắn đã suy sụp tinh thần trong một khoảng thời gian rất dài, ngày ngày chỉ biết mượn rượu để giải sầu. Ngay cả khi tỷ tỷ của ta đến cầu xin hắn hãy vực dậy tinh thần, cũng chỉ nhận lại được những lời nói lạnh lùng đến vô tình.
“Ta không muốn gặp lại ngươi nữa. Nếu như không phải là vì ngươi, thì ta đã không đánh mất Niên Niên rồi.”
Tỷ tỷ của ta đã mạo danh thân phận của ta mà chạy đến gặp cả Trưởng công chúa, rồi lớn tiếng nói về lời hẹn ước của bậc quân tử, muốn được thành thân với Yến Hoài.
Nhưng nàng ta lại khiến cho Trưởng công chúa vô cùng chướng mắt.
Công chúa đã lén lút bỏ thuốc vào trong đồ ăn thức uống của tỷ tỷ, khiến cho nàng ta trở nên uể oải mệt mỏi, cuối cùng lại lấy một lý do vô cùng vô lý, rồi đưa tỷ tỷ của ta vào trong Phổ Tế Đường – một nơi chuyên dùng để giam giữ toàn những người điên loạn.
Còn Yến Hoài, hắn mặc kệ tất cả mọi chuyện, chỉ ngày ngày tìm kiếm ta ở dưới chân vách đá.
Người ta đều nói rằng nữ tù kia đã c.h.ế.t rồi, khuyên hắn hãy từ bỏ đi, nhưng hắn lại không hề nghe theo, cũng không hề muốn tin vào điều đó.
Tại chính cái nơi mà ta đã nhảy xuống, hắn đã dùng chính đôi tay không của mình mà bới tung từng tảng đá lớn nhỏ lên, bới đến mức cả hai bàn tay đều rách da chảy máu, m.á.u thịt trông vô cùng bầy nhầy đáng sợ.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ tìm thấy được một mảnh áo tù rách nát của ta mà thôi.
Mảnh vải nát ấy đã thấm đẫm m.á.u tươi.
Hắn đã tìm kiếm ta suốt ba tháng trời ròng rã mà tựa như đã phải trải qua ba năm dài đằng đẵng vậy, đến mức tóc trên đầu cũng đã ngả màu hoa râm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
19
Sau buổi tiệc mừng thọ, ta bị Yến Hoài bắt cóc đi mất, rồi bị hắn nhốt trong một căn biệt viện hẻo lánh nằm sâu trong một khe núi, hắn ngày ngày đều đến thăm ta.
Hôm nay thì hắn mang đến cho ta một chiếc đèn lồng hình con thỏ, ngày mai lại mang đến những chiếc bánh quế hoa thơm lừng, mỗi ngày đều mang đến một thứ khác nhau, không có món nào bị trùng lặp cả.
Nhưng ta lại chẳng hề đụng đến bất cứ thứ gì, cũng chẳng hề ăn bất cứ món nào mà hắn mang đến.
Hắn đã từng là một vị thiếu niên nổi danh khắp cả kinh thành, là một vị công tử cao quý xuất thân từ một danh gia vọng tộc, vậy mà nay lại trở nên thấp hèn tựa như một viên cát hạt bụi nhỏ bé, hắn gượng cười mà hỏi ta rằng:
“Niên Niên thích thứ gì? Ta đều có thể tìm về cho nàng được cả.”
Ta nhìn hắn, trong lòng bất giác khẽ thở dài một tiếng.
“Hà tất phải làm như vậy chứ, Yến Hoài. Ngươi biết rất rõ mà, ta đã không còn thích ngươi nữa rồi.”
Hắn bỗng trở nên luống cuống, trên gương mặt vốn dĩ tuấn tú ngày nào nay lại thoáng hiện lên một vẻ bất an khó tả.
“Niên Niên, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương đến nàng nữa đâu.”
Hắn vừa tiến lên một bước, ta liền vội vàng lùi lại một bước.
Hắn đành phải cười một cách bất lực mà nói:
“Đừng sợ, ta sẽ không ép buộc nàng đâu.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy.
“Yến Hoài, những chuyện đã qua, thì đều đã qua cả rồi. Ngươi có thể nào buông tha cho ta được không?”
“Niên Niên, ta muốn được bù đắp cho nàng.”