“Hà tất phải như vậy chứ. Ta đã không còn thích ngươi nữa rồi, cũng không hề muốn hận ngươi thêm nữa. Xin hãy để cho ta đi đi.”
Hắn tỏ ra vô cùng sốt ruột, ánh mắt sắc lạnh kéo dài đến tận đuôi mày.
“Nàng muốn đi đâu chứ, là muốn đi tìm Thác Bạt Huyền hay sao?”
Ta theo bản năng mà gật đầu một cái.
“Ta đã mất tích lâu như vậy rồi, hẳn là hắn đang rất lo lắng cho ta lắm.”
“Vậy còn ta thì sao? Ta đã tìm kiếm nàng lâu đến như vậy rồi, nàng không thể nào nhìn ta thêm một lần nữa được hay sao?”
Ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ánh mắt dừng lại trên mũi giày của mình.
“Yến Hoài, nếu như có thể, thì dù là kiếp này hay là kiếp sau, ta cũng không hề muốn gặp lại ngươi nữa đâu. Kể từ khi ngươi đã lựa chọn tỷ tỷ của ta, thì ta cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.”
“Khi ta đã định bụng sẽ xuất gia đi tu, chính Thác Bạt Huyền đã vô cùng cứng rắn mà kéo ta trở lại.”
Yến Hoài nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, rồi lại từ từ buông lỏng ra, ánh mắt của hắn cũng dần dần trở nên vô cùng vô lực.
“Cuối cùng thì, vẫn là do ta đã đến quá muộn rồi hay sao?”
20
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yến Hoài nói rằng hắn sẽ đưa ta trở về vào ngày hôm sau, nhưng ngay trong đêm đó, ta lại bị đánh thức bởi những tiếng binh khí va chạm vào nhau chan chát.
Ánh trăng đêm nay mờ ảo tựa như một lớp sương khói, hương hoa quế thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
Thác Bạt Huyền và Yến Hoài, một người dùng kiếm, một người dùng đao, hai người đang giao đấu kịch liệt với nhau.
Cả hai người bọn họ đều vận những bộ bạch y trắng muốt, một người thì toát lên vẻ thanh cao thoát tục, còn một người thì lại tràn đầy khí khái hiên ngang của tuổi trẻ.
Dáng vẻ cao ngạo, những đường kiếm múa tựa như hoa nở, quả thực khiến cho người xem phải say đắm lòng người.
Sau vài hiệp giao đấu căng thẳng, cả hai người cuối cùng cũng chịu ngừng tay lại.
Ta không kìm được lòng mình, liền vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
“Hay lắm, hay lắm, thêm một hiệp nữa đi nào.”
May mà lúc đó trong tay ta không có tiền, nếu không thì ta đã thật sự muốn ném xuống dưới vài đồng xu để thưởng cho họ rồi.
Yến Hoài đã nói gì đó với Thác Bạt Huyền, khiến cho sắc mặt của hắn bỗng trở nên đen như mực, rồi sau đó hắn liền dẫn ta trở về cung.
Ta cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn, trông giống hệt như một chú gà con đang đi theo gà mẹ vậy.
Hắn cứ ôm lấy nỗi tức giận ấy một mình, suốt cả một ngày dài không hề nói với ta một lời nào cả.
Ta ngược lại lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh, thật là một cảm giác nhẹ nhàng làm sao.