“Không buông, trừ phi nàng đồng ý gả cho ta.”
Ta tức giận, bèn nói bừa:
“Sư thái nói, ta có số xuất gia làm ni cô. Nếu ngươi không để ta đi tu, ta sẽ c.h.ế.t đó.”
Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn khẽ chạm vào môi ta, giọng nói trầm thấp mà cuốn hút:
“Sẽ không đâu, nếu nàng thật sự bỏ đi, ta mới là người sẽ chết.”
Người này quả thực là một tên vô lại, ta chưa từng thấy vị Thái tử nào lại mặt dày đến thế.
“Hừ hừ, ta sẽ vẽ một lá bùa để nguyền rủa ngươi.”
“Cô nương ngốc, nàng nỡ lòng sao?”
Hắn cười lên ôn nhuận như ngọc, sát khí trên người cũng tiêu tán đi vài phần.
“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc. Tại kỳ bản ốc, loạn ngã tâm khúc.”
Ta quả thực có chút không nỡ.
Ta thật quá nông cạn, dễ dàng bị vẻ đẹp của nam nhân làm cho động lòng.
3
Mùa thu săn b.ắ.n sắp đến, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng Thác Bạt Huyền lại không chịu dẫn ta theo.
“Tại sao chứ? Ta nhất định muốn đi.”
Cung nhân đều nói, hội săn mùa thu vô cùng náo nhiệt, không chỉ có mỹ nhân ca múa, mà còn có các thiếu niên anh tuấn, uy phong lẫm liệt.
Hì hì, làm người mà không mê cái đẹp, thì còn mê gì nữa đây?
Thác Bạt Huyền thân hình cao ráo, đầu đội kim quan tím buộc tóc, dáng vẻ cười như không cười, nhìn ta đầy ẩn ý.
“Nếu Niệm Cố có thể làm ta vui lòng, ta sẽ miễn cưỡng đưa nàng đi cùng.”
Hắn chỉ vào má mình, ra chiều chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì muốn được ra ngoài chơi, ta đành cố gắng, lấy hết can đảm nhón chân hôn lên má hắn. Không ngờ hắn lại đột ngột cúi đầu xuống, khiến ta bất ngờ đụng phải cằm hắn.
Môi ta bị đau, ánh mắt ta nhìn hắn đầy oán giận.
Hắn lại mạnh bạo ấn ta xuống bàn cờ, trong lúc giằng co, y phục trên người ta trễ nải tuột xuống, trên mặt đất là những quân cờ trắng đen rơi vãi lung tung.
Hắn ôm chặt lấy eo ta, ánh mắt sâu thẳm, cúi đầu khẽ thở dài bên vành tai ta. Hương trầm thoang thoảng, tim ta đập loạn xạ, rồi lại nghe hắn nói:
“Niệm Cố quả thực rất biết cách chọc giận ta.”
Ngoài cửa, thị vệ khẽ gõ cửa.
“Điện hạ, đã không còn sớm nữa rồi.”
Hắn đứng dậy rời đi, không hề có ý định đưa ta theo, chỉ để lại một câu nói nhẹ như gió thoảng:
“Đợi ta trở về.”
4
Kẻ ngốc mới răm rắp nghe lời, mà ta thì đâu có ngốc.
Ta cùng a hoàn A Thanh đổi lấy một bộ y phục thái giám, trà trộn vào đội hậu cần chuyên lo việc bếp núc, theo đoàn người đi săn thu.
Ta quả thực vô dụng, khi nhóm lửa suýt chút nữa thì đốt cháy cả nhà bếp, nên bị người ta điều đi làm chân chạy việc, chuyên truyền thức ăn.
Rượu ngon rót đầy trong chén ngọc, ta đưa món ăn cho một cung nữ, nàng ta lại bất chợt đỏ mặt, dáng vẻ e lệ tựa như đang đắm mình trong gió xuân.
Chẳng lẽ ta nữ cải nam trang lại tuấn tú đến độ khiến nàng ấy phải lòng rồi sao?
Nhìn kỹ lại mới hay, hóa ra, người đứng trước mặt chính là Thác Bạt Huyền, thần thái cao quý rực rỡ tựa như rồng phượng giữa nhân gian.
Ta giật nảy mình, vội vàng lách vào đám đông đang chen chúc ở phía xa.
Nơi đó người ngựa hỗn loạn, vừa kết thúc vòng săn đầu tiên, ta lại cuống quýt tìm đường chạy, chẳng mấy chốc đã đ.â.m sầm vào một “bức tường người”, rồi bị một nam tử cao lớn nhấc bổng lên.
Ta yếu ớt như một chú gà con, bị treo lơ lửng giữa không trung, đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
“Tiểu thái giám từ đâu đến, dám va phải lão tử, có muốn c.h.ế.t không hả.”
Hắn ném mạnh ta xuống đất, ta cứ ngỡ mình phen này chắc chắn tiêu đời, liền nhắm nghiền hai mắt lại.