Nhưng khi mở mắt ra, lại thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của một nam tử mặc áo bào đỏ.
“Yến tiểu tướng quân, ngươi chẳng phải đang bị cấm túc sao, làm thế nào lại đến được đây?”
Hắn vững vàng đỡ lấy ta, ta ngẩng đầu muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng ánh mặt trời chói chang khiến mắt ta nhòe đi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe qua có chút quen thuộc:
“Hoàng thượng đã miễn lệnh cấm túc cho ta rồi, vị công công này là cố nhân của ta, mong Đại nhân lượng thứ bỏ qua.”
Người kia vội vàng xua tay lia lịa:
“Hóa ra là bằng hữu của Yến tiểu tướng quân, vậy thì chuyện này coi như bỏ qua.”
Bỏ qua cái đầu nhà ngươi ấy, ta đây suýt nữa thì mất mạng, ngươi suýt hại c.h.ế.t ta, mà chỉ nói một câu bỏ qua là xong sao?
Ta tức đến sôi gan, nhưng nam tử áo đỏ kia đã ôm ta đi sâu vào trong rừng, tránh xa ánh mắt của mọi người.
Hắn đặt ta xuống đất, do bị xốc nảy trên đường đi, ta vừa chạm đất đã nôn thẳng lên người hắn.
Chiếc áo bào gấm đỏ thẫm thượng hạng của hắn bị ta làm cho lấm lem, mùi hôi thối bốc lên khiến người ta khó chịu.
5
Ta ngồi xổm dưới gốc cây nôn đến mật xanh mật vàng, rồi mới yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn, cất giọng cảm tạ:
“Đa tạ Đại nhân đã ra tay cứu mạng.”
Lúc này, ta mới nhìn rõ được dung mạo của hắn. Gương mặt tuấn tú không hề thua kém Thác Bạt Huyền, nhưng đường nét lại phảng phất vẻ đẹp ôn hòa của người Trung Nguyên.
Trông có chút quen mắt, nhưng ta lại không tài nào nhớ ra nổi.
Sư thái từng dạy rằng, nam nhân càng đẹp tựa như rắn độc sặc sỡ, tuyệt đối không được dây dưa vào.
“Chúc người tốt một đời bình an. Tiểu nữ xin phép cáo lui.”
Ta xoay người định chuồn đi, nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy cổ tay.
“Niên Niên, là ta đây…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác đau nhói quen thuộc ấy lại bất chợt ùa về, ta vội vàng gạt tay hắn ra.
“Ta không phải Niên Niên. Đại nhân, e rằng ngài đã nhận nhầm người rồi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên niềm vui khó mà che giấu.
“Niên Niên, ta đã từng nói, nhất định sẽ đưa nàng trở về nhà.”
Hắn nắm lấy tay ta, ta không cách nào chống cự, đành phải bước theo hắn vài bước.
Thật kỳ quái.
“Niên Niên là ai chứ? Ta không phải nàng ấy, tại sao lại phải đi theo ngươi?”
Hắn khựng lại, giọng nói có phần trầm xuống, mang theo một nỗi thất vọng khó tả:
“Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta.”
“Ngươi điên rồi sao, gặp ai cũng nhận là người quen, ta không hề quen biết ngươi.”
Người này thật lạ lùng, nếu ta thực sự là thê tử chưa qua cửa của hắn, vậy thì khi ta gặp nạn, tại sao hắn không đến tìm ta?
“Sư thái kể rằng, khi người nhặt được ta ở dưới vách núi, còn tưởng là gặp phải ma, toàn thân không còn một mảnh da nào lành lặn, m.á.u me bê bết.”
“Người còn tưởng ta không qua khỏi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả quan tài cho ta rồi.”
Ta không nhìn vẻ mặt của hắn, cứ thế thao thao bất tuyệt:
“Người như ta, nếu phải c.h.ế.t oan, oán khí chắc chắn sẽ rất nặng, không thể nào siêu thoát được. Sư thái nói pháp lực của bà không đủ, phải nhờ đạo sĩ suốt đêm lập đàn chờ ta trút hơi thở cuối cùng. Nào ngờ ta mạng lớn, lại khiến bà phải tốn thêm một khoản tiền thuốc men chữa trị…”
Hắn bỗng dừng bước, đưa tay lên bịt miệng ta lại.
“Niên Niên, mọi chuyện đã qua cả rồi. Sau này nàng sẽ được bình an vô sự, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật chu toàn, không bao giờ rời xa nàng nữa.”
Tay hắn chạm vào môi ta, trong lòng ta dâng lên một cảm giác vô cùng khó tả.
Đó là sự ghê tởm.
Ta vội “phì phì phì” mấy tiếng rồi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
“Nếu ta thực sự là Niên Niên, là thê tử chưa qua cửa của ngươi, vậy thì khi ta gặp nạn, tại sao ngươi không đến tìm ta? Ngươi có biết ta đã suýt c.h.ế.t rồi không?”