6
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, rồi đột ngột tung một cú trời giáng vào thân cây cổ thụ bên cạnh, khiến bầy chim đang đậu trên cành kinh hãi bay tán loạn.
Giữa khu rừng tĩnh lặng, tiếng chim muông xao xác bay đi khắp nơi, giọng nói hắn bỗng trở nên khàn đặc:
“Là ta đáng chết.”
Hắn bước tới gần, đưa tay khẽ chạm lên vết sẹo hình trăng khuyết trên trán ta, một lúc lâu sau mới chậm rãi cất lời:
“Niên Niên, là ta có lỗi với nàng, ta đã đến muộn rồi.”
Ta vội né tránh bàn tay hắn, lùi người ra sau thân cây.
“Ta thật sự không phải Niên Niên, ngươi có đến muộn hay đến sớm, thì có liên quan gì đến ta?”
Ta cảm thấy mình như đang phải đối mặt với một kẻ điên không thể nào nói chuyện phải trái, nhưng sức lực của hắn lại quá lớn, ta chỉ có thể bị hắn kéo đi xềnh xệch.
Bị dồn đến bước đường cùng, ta liền nắm lấy tay hắn, rồi hung hăng cắn mạnh một cái.
Rừng sâu heo hút, mùa thu lá hoa đã ngả màu úa vàng. Hắn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ đứng yên chịu đựng, không hề có ý định phản kháng.
Ta cắn rất mạnh, đến mức trong miệng đã nếm được vị m.á.u tanh nhàn nhạt, lúc này mới dần lấy lại được bình tĩnh, vội vàng hất tay hắn ra.
Ánh nắng vàng óng lọt qua kẽ lá, rải những vệt sáng lốm đốm xuống mặt đất ẩm ướt trong rừng, ta ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy Thác Bạt Huyền vận một bộ y phục Hồ, tay cầm cung tên, dường như đang lần theo dấu vết con mồi mà tìm đến đây.
Hắn vốn là người được người đời ngưỡng vọng, nhưng lúc này lại đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tựa như một quả pháo chỉ chực chờ nổ tung.
“Yến Hoài, ngươi cũng thật to gan.”
Ta như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, liền ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phía hắn. Chỉ còn cách vài bước chân thì hắn đã vươn cánh tay dài rắn chắc, kéo mạnh ta vào trong lòng.
“Niệm Cố, nàng khiến Bổn cung phải tìm kiếm khắp nơi, quả thực rất giỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ở cạnh Thác Bạt Huyền gần ba tháng trời, ít nhiều cũng đã hiểu được phần nào tính cách của hắn. Nếu hắn vui vẻ, hắn thường thích dùng chữ “ta”. Còn khi tức giận, hắn sẽ xưng là “Bổn cung”.
Nếu hắn thốt ra những lời như “thật tốt lắm” một cách âm u khó chịu, điều đó có nghĩa là hắn đang vô cùng, vô cùng tức giận, mà kiểu giận này thì không thể nào dỗ dành được trong một sớm một chiều.
A di đà Phật, ta tự thắp cho mình một nén nhang.
Ta thật sự quá thê thảm.
Ta vốn đang ở trong am ni cô một cách yên ổn, thậm chí đã chọn xong ngày lành để cạo đầu xuất gia, nhưng Thác Bạt Huyền lại tìm đến tận nơi, dùng đủ mọi lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục, khăng khăng rằng ta chính là người định mệnh của hắn.
Hắn còn quyên góp một khoản tiền hương khói lớn đến mức sư thái không còn cách nào khác đành phải đuổi ta ra ngoài để trả nợ.
Trước khi ta rời đi, sư thái đã nói với ta rằng:
“Niệm Cố, đây chính là kiếp nạn của con đó.”
7
Thác Bạt Huyền ném ta vào trong suối nước nóng, sau đó lại hung hăng hôn tới tấp.
Tóc ta đã xõa tung ra, những lọn tóc dài mềm mại trôi nổi trong làn nước ấm nóng tựa như rong rêu quấn lấy thân thể cường tráng của hắn.
Hắn cười khẽ, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn quyến rũ:
“Hóa ra Niệm Cố lại không thể rời xa ta đến như vậy.”
Ta có chút xấu hổ, khi lưng chạm phải bức tường gạch bạch ngọc lạnh lẽo, liền thuận thế lật người một cái, định nhảy lên bờ để thoát ra ngoài.
Nhưng khi sắp thành công thì lại bị hắn nắm lấy cổ chân, kéo ngược trở lại.
Hơi nước nóng bốc lên lượn lờ, làm cho gương mặt đẹp tựa ngọc của hắn càng thêm vẻ thoát tục như một vị thần tiên giáng thế, chỉ có điều hành động của hắn lại quá đỗi ngang tàng, chẳng hề xứng với vẻ ngoài thanh cao thoát tục đó chút nào.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả.”