11
Trên bàn tiệc, không ít mỹ nhân đang múa hát giúp vui, vạt áo lụa là bay phất phơ, hương thơm thoang thoảng tựa như những đóa hoa sen e ấp trong làn khói thu mờ ảo.
Ta cảm thấy bụng có chút khó chịu nên đứng dậy đi tìm nhà xí, khi quay trở về thì bất ngờ bị Yến Hoài chặn đường lại.
“Yến tiểu tướng quân sao lại ở đây? Chẳng lẽ nhà xí ở quanh đây lại mát mẻ đến mức thích hợp để hóng gió hay sao?”
Hắn đỏ bừng cả mặt, rồi mới miễn cưỡng cất lời:
“Niên Niên, ta đến đây là để đưa nàng về nhà.”
“Ta tên là Niệm Cố.”
“Niệm Cố, ta đến đây là để đưa nàng về nhà.”
Ta cau mày, rồi lướt qua người hắn mà đi.
“Ta với tướng quân vốn dĩ không hề quen biết, xin tướng quân hãy tự trọng.”
Hắn vội giữ lấy tay áo ta, giọng nói có phần run rẩy:
“Không phải như vậy, nàng và ta đã có hôn ước từ khi còn nhỏ, ta cũng đã từng gửi đủ tam thư lục lễ đến nhà nàng rồi, chỉ một chút nữa thôi, nàng đã là thê tử của ta rồi.”
Thê tử của hắn ư?
Nghe người ta đồn rằng, Nhị tiểu thư của nhà họ Thích đã hóa điên từ lâu, còn đang bị giam giữ tại Phổ Tế Đường nữa.
Hai đóa hoa song sinh xinh đẹp của nhà họ Thích, một người thì thân tàn ma dại nơi quân doanh, một người thì lại hóa điên trong nhà giam tăm tối.
Số phận của họ quả thực khiến cho người đời phải thở dài thương xót.
“Yến tiểu tướng quân vẫn còn nhớ đến cố nhân, tại hạ vô cùng khâm phục, nhưng nếu nhận nhầm thân nhân thì lại không tốt cho lắm đâu.”
Ta ngẩng đầu nhìn quanh quất một lượt, rồi mới lén lút nói nhỏ với hắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu như để cho Thái tử nhìn thấy ta và ngươi đang ở cùng nhau thế này, e rằng hắn sẽ chỉnh c.h.ế.t ta mất.”
Ta cảm thấy trong người hơi nóng, liền khẽ kéo cổ áo xuống một chút, vô tình để lộ ra vài tấc da thịt trắng nõn nơi cổ, trên đó là vài dấu hôn đỏ ửng do Thác Bạt Huyền để lại.
Hắn thở gấp lên một cái, rồi bất chợt siết chặt lấy tay áo ta.
“Các người… Hắn…”
Ta lập tức nhảy lùi lại phía sau ba bước, rồi chắp tay nói với hắn:
“Xin Yến tướng quân hãy giơ cao đánh khẽ, cho ta một con đường sống, làm ơn hãy tránh xa ta ra một chút.”
Ta vừa mới đi được vài bước, hắn liền lén lút đánh úp từ phía sau lưng, khiến ta bất tỉnh ngay tại chỗ.
“Niên Niên, ta đã tìm ra được cách rồi, nhất định có thể giúp nàng khôi phục lại được ký ức.”
12
Khói hương trầm mặc lượn lờ, ta dần chìm sâu vào trong một giấc mơ m.ô.n.g lung.
Trong mơ, ta là một vị tiểu thư không hề hiểu biết chút lễ nghĩa nào của một danh gia vọng tộc, thường xuyên bị cha mẹ trách mắng.
Họ luôn miệng nói rằng:
“Con à, nếu như con mà được một nửa phần hiểu chuyện như tỷ tỷ của con thôi thì đã tốt biết bao nhiêu rồi.”
Ta và tỷ tỷ là chị em song sinh, nhưng từ khi còn nhỏ, tỷ ấy đã rất yếu ớt, thường chỉ quanh quẩn ở trong khuê phòng của mình.
Còn ta thì lại nghịch ngợm như một thằng con trai, một ngày mà không bị đánh thì y như rằng sẽ trèo lên tận mái nhà để lật ngói.
Mỗi lần cha ta rút cây roi lớn ra định đánh ta, tỷ tỷ luôn đứng ra che chắn ở trước mặt ta.
“Cha xin đừng tức giận nữa, Niên Niên chẳng qua chỉ là còn nhỏ tuổi nên mới ham chơi như vậy thôi.”
“A Phù của ta thật là hiểu chuyện. Còn A Niên, con với tỷ tỷ của con là cùng tuổi với nhau, thế mà lại chẳng bằng được một nửa của tỷ tỷ. Thôi được rồi, ai bảo hai tỷ muội các con lại có tình cảm sâu đậm như vậy chứ.”
Người ta vẫn thường hay đồn rằng, chính ta đã lấy đi mất sức khỏe của tỷ tỷ. Ngày mà mẫu thân mang thai, nếu như không có ta ở trong bụng, thì khi sinh ra tỷ tỷ đã không yếu ớt đến như vậy rồi.