10
Tiệc mừng thọ của Yến gia được tổ chức vô cùng long trọng và xa hoa.
Khi Yến Giang đến hành lễ với Thác Bạt Huyền, ông ta có liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dường như có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ bình thản thường thấy.
Ta cứ ngỡ là mình nhìn nhầm, ánh mắt lại bị cuốn theo những món bánh trái tinh xảo đẹp mắt được bày biện trên bàn tiệc.
Nào là bánh tuyết hoa trắng muốt, chè hạt đào thơm lừng, mật hoa quế ngọt ngào, bánh trôi nhân sen thanh mát, rồi cả những viên cầu phượng hoàng ánh vàng rực rỡ, thực sự là kể không sao cho hết được.
Ta vốn dĩ muốn ngồi ở một chỗ xa xa một chút, nhưng Thác Bạt Huyền lại cứ một mực bắt ta phải ngồi ngay bên cạnh hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng ta chính là ái thiếp được sủng ái của hắn, cho nên không ai dám thất lễ, càng không dám nhìn kỹ mặt ta.
Ngoại trừ Yến Hoài.
Hôm nay, hắn vận một chiếc áo lụa màu xanh thẫm, chất vải trông có vẻ cao cấp, chỉ có điều ống tay áo lại hơi bị ngắn một chút, khiến cho dáng vẻ của hắn trông có phần không được vừa vặn cho lắm.
Đường chỉ may lộ cả ra ngoài không những thô kệch mà còn rất vụng về, trông như thể được may bởi một người không hề giỏi việc nữ công vậy.
Bên hông hắn còn treo một chiếc túi thơm trông xấu xí đến không thể chịu nổi, trên đó lại còn thêu một chữ “Hoài” trông méo mó xiêu vẹo.
Không hiểu tại sao, trong lòng ta bỗng dưng dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả, như thể bộ đồ và chiếc túi thơm kia chính là do một tay ta làm ra vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ ta cũng mắc phải cái chứng bệnh xấu hổ thay cho người khác rồi hay sao?
Yến Giang sau khi nghênh tiếp tất cả mọi người xong, nhìn thấy bộ dạng kỳ cục của Yến Hoài liền vội vàng quát hắn trở về phòng thay đồ ngay lập tức.
Các vị đại thần có mặt trong kinh thành khi nhìn thấy cảnh này, người thì cố gắng nhịn cười, người lại bật cười thật lớn để xoa dịu bầu không khí đang có phần gượng gạo:
“Hahaha, bộ đồ này chắc chắn là do người tình trong mộng của Yến tiểu tướng quân làm ra rồi đây.”
Yến Giang vừa định xua tay nói điều gì đó, thì Yến Hoài đã nhanh miệng đáp lại rằng:
“Thế bá nói không sai chút nào, bộ y phục này chính là do vị hôn thê của cháu đã tốn công hàng tháng trời để làm ra đó. Cháu đã từng hứa với nàng ấy rằng, sẽ trân quý nó như một món bảo vật vậy.”
Không hiểu tại sao, khi hắn nói câu này, ánh mắt của hắn dường như đang hướng thẳng về phía ta.
Ta vốn đang mải mê thưởng thức những món ngon vật lạ trên bàn, nhưng lại không thể nào chịu nổi được ánh nhìn nóng rực của hắn, vừa định ngẩng đầu lên thì trước mặt đã bị một thân ảnh áo đen cao lớn che khuất mất rồi.
Thác Bạt Huyền cúi người xuống, rồi cười nói:
“Ngoan nào, mở miệng ra.”
Ta cảm thấy khó hiểu vô cùng, vừa định hỏi hắn tại sao lại nói như vậy, môi vừa hé ra thì hắn đã nhanh tay nhón lấy một miếng bánh đào hoa, rồi thản nhiên thả vào miệng ta, mà độ chính xác lại cực kỳ cao.
Ta suýt chút nữa thì bị sặc chết.
Mới ngày hôm qua còn bị ta mắng là “chó”, vậy mà hôm nay hắn lại coi ta như một con ch.ó mà cho ăn như thế này, chẳng lẽ đây chính là cái mà sư thái vẫn thường hay gọi là nhân quả báo ứng hay sao?