Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 1



 

Văn án

 

Vị hôn phu của tôi lại lén lút đi yêu đương sau lưng tôi.

 

Khi tôi chuẩn bị tìm anh ta tính sổ, thì trong căn phòng dành cho người hầu, đột nhiên có một thiếu niên xách theo chiếc bao tải bước vào.

 

Tôi cau mày hỏi:

 

“Cậu ta là ai?”

 

Quản gia cung kính trả lời:

 

“Tiểu thư, đây là người mới mà Chúc tổng mời tới cho cô, nói rằng có thể thay thế anh ta để xung hỉ.”

 

Tôi lạnh nhạt dặn dò:

 

“Cho cậu ấy ở ngay phòng kế bên tôi. Còn đồ đạc của người kia… vứt hết đi.”

 



 

Chương 1

 

Cậu thiếu niên đứng ở cửa mặc một chiếc áo sơ mi giản dị cùng quần dài, xách theo chiếc bao căng phồng.

 

Thế nhưng cậu ấy đứng rất ngay ngắn, dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, toàn thân trên dưới sạch sẽ gọn gàng, ngay cả đôi giày vải cũ kỹ cũng được giặt đến bạc trắng.

 

Quản gia giới thiệu với tôi:

 

“Tiểu thư, đây là người mà Chúc tổng đưa về từ thôn Nguyên Khê… tên cậu ấy là Lý Triều Huy. Thủ tục chuyển trường đã được sắp xếp, ngày mai sẽ cùng cô tới Học viện Minh Triều học.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào thiếu niên xa lạ tên Lý Triều Huy.

 

Đường nét khuôn mặt của cậu thanh tú, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt trong trẻo.

 

Dù trên người mặc đồ rách nát, nhưng cũng không che giấu nổi gương mặt sáng như vàng ngọc của cậu.

 

Cậu mỉm cười hỏi gì đó với người dì bên cạnh, sau khi chắc chắn mình không làm bẩn sàn mới bước vào thay giày.

 

Lông mày khẽ cong, đuôi mắt hơi nhướng.

 

Khi cậu cười, khiến người ta bất giác nhớ tới một cốc soda mùa hè đầy đá vụn ọc ọc sủi bọt, mát lành, giải khát.

 

“Tức là người này do mẹ tôi đưa về” tôi đột nhiên hỏi:

 

“Vậy cậu ta có thể thay thế Thẩm Hoài à?”

 

Tôi và Thẩm Hoài từ nhỏ đã có hôn ước.

 

Danh nghĩa là vị hôn phu của tôi.

 

Thực ra khi còn bé tôi đã thể chất yếu ớt, mắc bệnh tim bẩm sinh, người nhà tôi vì quá lo lắng nên đã tìm cao nhân xem mệnh, từ đó tìm ra một “người hộ mệnh” cho tôi.

 

Người ta nói mệnh cách của Thẩm Hoài và tôi tương hợp, nếu gắn bó mật thiết sẽ giúp tôi kéo dài tuổi thọ.

 

Nhà họ Chúc vì thế đã cho nhà họ Thẩm lợi ích to lớn.

 

Vì vậy, nhà họ Thẩm mới đưa Thẩm Hoài sang nhà họ Chúc, để xung hỉ cho tôi.

 

Quản gia cân nhắc từng lời:

 

“Ý của Chúc tổng là, Lý Triều Huy có thể thay thế thiếu gia Thẩm, nhưng giữa tiểu thu và thiếu gia Thẩm cũng không hề có xung đột. Vậy nên nếu cô vẫn thích thiếu gia Thẩm thì…”

 

Thích ư?

 

Mi mắt tôi thậm chí lười nhấc lên.

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thẩm Hoài hôn môi với cô bạn cùng bàn trong lớp, thì liền có một thứ cảm giác nhầy nhụa, ghê tởm lập tức dâng trào.

 

Thiếu niên dưới lầu dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi.

 

Cậu ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt tôi.

 

Tôi từ trên cao nhìn xuống, thấy cậu hơi gượng gạo đặt chiếc bao trong tay xuống, khẽ cúi người chào tôi.

 

Đứng thẳng dậy, cậu lại nở một nụ cười.

 

Như thể cánh đồng xanh trở lại sức sống, tràn ngập tươi sáng.

 

Mang theo một sức sống mãnh liệt.

 

Cảm giác ghê tởm trong cổ họng tôi, cứ thế mà bị xua tan dễ dàng.

 



 

Lý Triều Huy được sắp xếp ở phòng dành cho người hầu dưới lầu.

 

Tôi nói cho cậu ấy dọn vào phòng bên cạnh tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Bảo cậu ta sắp xếp xong rồi lên gặp tôi.”

 

Phòng bên cạnh phòng tôi vốn là phòng của Thẩm Hoài.

 

Quản gia vội vàng lên đỡ tôi, cẩn trọng hỏi:

 

“Tiểu thư, còn đồ của thiếu gia Thẩm thì sao?”

 

“Vứt hết đi.” – giọng tôi nhạt nhẽo:

 

“Đã có người thay thế, nhà họ Chúc không cần anh ta nữa.”

 

Đồ đạc của Lý Triều Huy không nhiều.

 

Sau khi nghe quản gia nói, cậu chỉ đặt chiếc bao đồ xuống rồi hỏi có thể tắm trước được không.

 

Có lẽ cái đó không thể gọi là tắm.

 

Cậu chỉ xối nước lạnh qua người rồi thôi.

 

Tóc ướt đẫm, nhỏ giọt khi bước ra, còn hơi run lên vì lạnh.

 

Lý Triều Huy thay một bộ đồ mới, thật ra cũng đã cũ, nhưng hẳn là bộ mới nhất của cậu rồi, ít nhất thì trên đó không có miếng vá nào.

 

Nhìn là biết, đây đã là sự chuẩn bị đầy đủ nhất mà cậu có thể làm trước khi gặp tôi.

 

Trên người cậu phảng phất mùi xà phòng nhạt tuy thô ráp mà tự nhiên.

 

Giọng phổ thông của cậu không chuẩn lắm, nhưng vẫn cố gắng phát âm tròn vành rõ chữ khi chào tôi:

 

“Ân nhân, cuối cùng tôi cũng được gặp người rồi.”

 

Đôi mắt đen láy ấy sáng trong, ánh nắng chưa nhuốm bụi rơi xuống người cậu.

 

Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt thành kính, như đang nhìn thần tượng trên bàn thờ tông miếu.

 

Ân nhân?

 

Giọng tôi rất nhạt:

 

“Cậu chỉ là bị bán cho tôi mà thôi.”

 

Điều đó có nghĩa, từ bây giờ cho tới khi tôi chết, cậu sẽ mất tự do, mãi ở bên cạnh tôi.

 

Không khác gì Thẩm Hoài cả.

 

Lời nói ấy dường như khiến Lý Triều Huy khựng lại.

 

Nhưng chỉ mấy giây sau, cậu đáp:

 

“Nhưng bản thân tôi không đáng với cái giá ấy.”

 

Nghe như tự mình đang phủ nhận giá trị bản thân.

 

Nhưng trên gương mặt ấy không hề có chút tự thương hại nào.

 

Cậu lại cười.

 

Lông mày cong lên, đuôi mắt hơi nhướng.

 

Đó là một nụ cười rất thiếu niên.

 

Trong bức ảnh hồ sơ cũng vậy.

 

Cậu cũng cười như thế.

 

Nụ cười mát lành sạch sẽ, khiến cả thế giới sáng bừng.

 

Cậu nói:

 

“Chính người đã xây trường, để tôi được tiếp tục học. Chính người đã cứu em trai tôi, cho nó số tiền chữa bệnh mà cả đời tôi cũng không kiếm nổi.”

 

“Chính người đã đưa tôi rời khỏi thôn Nguyên Khê, tôi trước giờ luôn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thấy được bên ngoài là gì.”

 

“Tôi cũng chưa từng nghĩ mình có thể gặp người.”

 

Lý Triều Huy khom người xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng rất nghiêm túc:

 

“Trong biết bao nhiêu người như vậy, tôi vậy mà lại được người chọn, được người mua, đó chính là may mắn của tôi.”

 

Cậu trông ngoan ngoãn, như một chú chó con muốn được xoa đầu.

 

Tôi hơi nhíu mày, khó hiểu.

 

Vì tôi không hiểu vì sao cậu vẫn còn cười được.