Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 2



 

Chương 2

 

Rõ ràng là đã bước vào đầm lầy dù có thể nào cũng không thấy có tương lai.

 

Tôi đã xem qua hồ sơ của Lý Triều Huy, chỉ vỏn vẹn ba dòng chữ đã phác họa đủ nửa đời bi thương của cậu.

 

Nhà cậu quá nghèo.

 

Cha mẹ bỏ đi làm thuê rồi biệt vô âm tín.

 

Ông nội một mình nuôi cậu khôn lớn, vì lao lực quá độ mà qua đời vào hai năm trước.

 

Lý Triều Huy buộc phải nghỉ học, vừa chăm đứa em trai bệnh nặng, vừa tìm mọi cách kiếm tiền thuốc cho em.

 

Sau này mẹ tôi tới thôn Nguyên Khê đầu tư dự án từ thiện, xây dựng trường học yêu thương, và tìm thấy cậu.

 

Những năm qua, mẹ và ba tôi ngược xuôi khắp nơi: một người tìm cho tôi đội ngũ y tế tốt nhất, một người lấy danh nghĩa tôi lập các dự án từ thiện khác nhau.

 

Chúc Dư và Thường Tỉnh trước kia không phải là người mê tín.

 

Nhưng khi những việc con người không thể thay đổi hiện ra trước mắt thì họ buộc mình phải thay đổi.

 

Lần đầu tiên tôi vào phòng ICU khi đã hôn mê bất tỉnh, tất cả bác sĩ đều bó tay, thì họ bắt đầu cầu thần bái Phật, ra sức làm việc thiện để cầu mong phúc báo đổ xuống đầu tôi, bắt đầu tin vào cái gọi là huyền học.

 

Họ thậm chí còn mời thầy về, tin vào xung hỉ, khắp nơi tìm người có mệnh cách tương hợp với tôi.

 

Thuật tính mệnh cực kỳ phức tạp.

 

Người hội đủ điều kiện hiếm như sao buổi sớm.

 

Nhiều năm như vậy, tôi chỉ gặp được hai người.

 

Thẩm Hoài là người đầu tiên.

 

Lý Triều Huy là người thứ hai.

 

Thật ra tôi cũng chẳng tin vào cái gọi là xung hỉ.

 

Bệnh tật mà y học hiện đại còn không giải quyết nổi, sao có thể dựa vào thứ huyền hoặc vô hình mà chữa trị được chứ?

 

Một người xa lạ chưa từng gặp mặt, dựa vào cái gì đem lại may mắn cho tôi?

 

Cơ thể tôi sớm muộn cũng sẽ đi đến suy kiệt.

 

Nhưng tôi không muốn để Chúc Dư và Thường Tỉnh thất vọng.

 

Vì vậy, tôi mới để Thẩm Hoài ở bên cạnh mình suốt những năm qua, mặc nhiên chấp nhận hôn ước đó.

 



 

Những ký ức đó chẳng hề ấm áp.

 

Hàng mi ướt đẫm nước mắt của ba mẹ như từng trận mưa rơi xuống đáy lòng tôi.

 

Nhưng tôi chỉ có thể nhốt chặt đứa trẻ buồn bã, đau đớn, gào khóc kia lại, để những cảm xúc quá mãnh liệt ấy không xâm thực đến cái cơ thể vốn đã chông chênh của mình.

 

Tôi đã sớm chấp nhận cái c.h.ế.t của bản thân.

 

Nhưng tôi vẫn không tránh khỏi tham lam, vẫn muốn sống thêm chút nữa. Ít nhất để có thể ở bên Chúc Dư và Thường Tỉnh lâu hơn một chút nữa.

 

Nên vì thế, người đứng trước mặt họ, sẽ luôn là một Chúc Hàm Thanh lạnh lùng đến hờ hững.

 

“Tôi biết rồi.” – tôi nhìn Lý Triều Huy trước mặt:

 

“Đừng gọi tôi là ân nhân, cũng đừng kêu ngài hay người với tôi.”

 

“Đại tiểu thư.” – cậu ngẩng đầu – “Tôi có thể gọi vậy không?”

 

“Tùy cậu.”

 

Lý Triều Huy như thể vừa nhận được món lợi lớn, đang định nói gì với tôi thì bất chợt một cơn gió thổi qua.

 

Cậu vội vàng lùi mấy bước, quay người lại, hắt hơi một cái.

 

Lúc này cậu trông mới có chút lúng túng.

 

“Xin lỗi, đại tiểu thư.”

 

Tôi nhìn mái tóc ướt chưa khô hẳn:

 

“Cậu vừa tắm nước lạnh à?”

 

“Đúng ạ” cậu nói:

 

“Tôi nghĩ gặp đại tiểu thư không thể thất lễ, tôi sợ trên người có mùi…”

 

Tôi ngắt lời:

 

“Không biết mở nước nóng à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cậu thành thật gật đầu.

 

“Trước hết sấy khô tóc đi, rồi nhờ quản gia chỉ cho…” – chạm phải ánh mắt như chứa đựng mong chờ của cậu, tôi im lặng vài giây, mới nhạt nhẽo nói:

 

“Thôi, đi theo tôi.”

 

Tôi bắt đầu chỉ cho Lý Triều Huy mấy tiện nghi cơ bản trong phòng.

 

Cậu học rất chăm chú.

 

Cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại ở hàng ghế gỗ bên cạnh, hiện lên vẻ trầm ngâm.

 

Tôi hỏi:

 

“Sao vậy?”

 

“Những chiếc ghế này không hợp với đại tiểu thư, bọn nó cứng quá.” – Lý Triều Huy nói tiếp:

 

“Tôi nghĩ trong phòng này nên có một chiếc ghế để đại tiểu thư ngồi thoải mái, như vậy khi cô đến đây cũng có thể nghỉ ngơi.”

 

Tôi khựng lại một chút.

 

Đây vốn là phòng của Thẩm Hoài.

 

Anh ta thích những chiếc ghế gỗ đỏ cứng nhắc này, mà tôi thì cũng hiếm khi bước vào phòng anh ta.

 

Đúng lúc điện thoại vang lên.

 

Là tin nhắn của Thẩm Hoài.

 

“Tối nay tôi sẽ về nhà mình.” – anh ta báo gọn lỏn:

 

“Tôi đã nói với chú Lý rồi, nhớ ngày mai để chú ấy qua đón tôi trước.”

 

Chú Lý là tài xế kiêm trợ lý sinh hoạt của tôi.

 

Cuối cùng tôi mới nhớ, một tiếng trước tôi vốn định đi tìm Thẩm Hoài, hỏi rõ chuyện giữa anh ta và Bùi Diệu.

 

Ban đầu tôi chỉ muốn hỏi câu “Bùi Diệu em cố gắng chịu ủy khuất này nha, tạm thời tuyệt đối không thể để Chúc Hàm Thanh phát hiện mối quan hệ này của chúng ta” rốt cuộc có ý gì.

 

Nhưng giờ đây, Chúc gia đã không cần anh ta nữa.

 

Từ nay về sau, anh ta chỉ là một người chẳng còn liên quan đến tôi.

 

Tôi không trả lời.

 

Chỉ nhắn lại cho chú Lý một tin.

 

“Từ giờ không cần đi đón Thẩm Hoài nữa.”

 

Trước đó quản gia đã thông báo, hủy toàn bộ quyền hạn của Thẩm Hoài, không cho anh ta bước chân vào cổng Chúc gia nữa.

 

Rồi tôi quay sang Lý Triều Huy:

 

“Đây là phòng của cậu. Cậu muốn đổi gì thì cứ nói với quản gia.”

 

“Thế tôi có thể hỏi ý đại tiểu thư không?”

 

“Tại sao phải hỏi tôi?”

 

“Bởi vì đó là chiếc ghế chuẩn bị cho tiểu thư mà.” – cậu nói rất nghiêm túc:

 

“Nên nó cần phải hợp với ý của đại tiểu thư chứ.”

 

Giọng tôi lạnh nhạt:

 

“Tùy cậu.”

 

Thế mà Lý Triều Huy lại nở nụ cười, khóe môi nhướng cao, sáng sủa, mát lành.

 

Giống như vừa có một cái hạnh phúc lớn lao giáng xuống đầu vậy.

 

Hình như cậu ta đã nhớ kỹ giờ giấc sinh hoạt của tôi.

 

Vừa liếc qua đồng hồ treo tường, liền đoán ra sắp đến giờ nghỉ của tôi.

 

Cậu nói:

 

“Đại tiểu thư, ngày mai gặp,.”

 

“Ừ.” – tôi khựng lại một chút, rồi nói – “Ngày mai gặp.”

 



 

Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.

 

Tôi mơ thấy Thẩm Hoài khi còn nhỏ.