Chương 10
Cho nên, mặc dù biết rõ tôi không muốn gặp lại Thẩm Hoài, nhưgn bọn họ rốt cuộc vẫn không nhịn nổi nữa.
Cả gia đình cùng kéo đến, để Thẩm Hoài quỳ trước cổng, cầu xin tôi tha thứ.
Trên gương mặt từng người đều viết đầy sự nịnh nọt, lấy lòng.
Đã hơn ba tháng kể từ khi tôi gặp Thẩm Hoài.
Anh ta trông rất tệ.
Khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đầy tơ máu.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh ta lập tức sáng lên.
Anh ta quỳ, từng bước từng bước bò về phía tôi, dáng vẻ cúi đầu khom lưng nịnh bợ đến mức thấp hèn.
Cái dáng vẻ cao ngạo, lạnh nhạt năm nào nay chẳng còn sót lại chút gì.
Những thứ từng được gọi là khí chất thanh quý, kiêu ngạo, giờ phút này hóa thành mây khói.
Sau khi mất đi thân phận “vị hôn phu của Chúc Hàm Thanh” thì những giàu sang chồng chất trên người anh ta cũng theo đó mà biến mất.
Nhưng so với đa số người, anh ta vẫn còn sống tốt hơn nhiều.
Chỉ là… anh ta không cam tâm.
Giờ đây anh ta mới thực sự hối hận, luống cuống gọi tên tôi:
“Hàm Thanh, Hàm Thanh…”
Còn tôi chỉ nhìn vào người đàn ông trung niên dẫn đầu nhà họ Thẩm, thản nhiên nói:
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Gương mặt cả nhà họ Thẩm lập tức cứng đờ.
Thẩm Hoài cũng c.h.ế.t lặng, nước mắt gần như ngay tức thì trào ra, mắt đỏ hoe.
“Chúc gia hiện tại chưa từng nhằm vào nhà họ Thẩm.” – giọng tôi lạnh nhạt:
“Nhưng nếu các người còn tiếp tục dây dưa nữa, thì hậu quả… tự gánh lấy.”
Ánh mắt và vẻ mặt của tôi đã nói cho bọn họ biết, những lời tôi vừa nói đều là thật.
Gia chủ nhà họ Thẩm dường như chợt nhớ tới ba mẹ tôi rồi tỏ ra sợ hãi.
Môi ông ta run lên, liên tục gật đầu, không dám nói thêm câu nào, kéo Thẩm Hoài bỏ đi.
“Hàm Thanh, xin lỗi! Anh sai rồi! Hàm Thanh, xin lỗi!”
Tiếng Thẩm Hoài khàn đặc, từng tiếng một nối nhau vang lên, tha thiết đến đau lòng.
Cho đến khi âm thanh đó dần dần biến mất.
“Lý Triều Huy.”
Tôi chỉ nhìn sang Lý Triều Huy, cuối cùng cũng nghĩ ra cách khen cậu:
“Cúi đầu.”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt trong suốt ngỡ ngàng, dường như không hiểu tôi định làm gì.
Nhưng cậu không cúi đầu mà trực tiếp nửa quỳ xuống đất.
Ngón tay tôi khẽ lướt qua tóc mái trên trán cậu.
Cậu ngẩng mắt, sững người, đôi tai trong nháy mắt đỏ bừng.
“Đại tiểu thư.”
“Ừm?”
“Nếu sau này lại muốn khen tôi…” – giọng cậu nghẹn lại:
“Có thể dùng cách này được không?”
“…”
Cậu không biết nói dối, dù đó là những lời khiến người khác xấu hổ, nhưng cậu cũng chỉ khẽ mím môi, rồi vẫn thẳng thắn thừa nhận:
“Tôi rất thích.”
Tôi quay mặt đi, cảm thấy đầu ngón tay cũng nhuộm phải hơi nóng này.
“Được.”
…
Ngày Lý Triều Huy đỗ vào một trường y tốt nhất trong nước, thì ba mẹ cũng đưa tôi đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra toàn diện.
Khi kết quả đưa ra khiến mọi người đều reo hò.
Bệnh tình của tôi không hề xấu đi, thậm chí còn tốt hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là loại thuốc mới tôi đang dùng đã có tác dụng.
Có lẽ là do tôi chịu phối hợp điều trị và tâm trạng dần trở nên thoải mái.
Có lẽ là nhờ tay nghề ngày càng tinh vi của những bác sĩ hết lòng tận tụy.
Hoặc cũng có lẽ là… vì một điều gì khác chăng?
“Tiểu tổ tông à” – mẹ chạm lên má tôi, giọng gần như nghẹn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẹ thật sự rất vui.”
Ba tôi quay mặt đi, gương mặt gầy gò, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tôi ngẩn người:
“Vậy… con có thể ở bên ba mẹ lâu thêm một chút rồi phải không?”
Ba mẹ không kìm được nữa, bật khóc nức nở.
Con người với nhau thật sự có cái gọi là mệnh cách sao?
Chúc Dư và Thường Tỉnh không biết.
Chỉ là năm ấy, khi họ đến làng Nguyên Khê để xây trường, đã nhìn thấy bên cửa sổ một cậu bé, cạnh đó có một chiếc máy bay giấy.
Trên đó là nét chữ mà họ quen thuộc vô cùng. nét chữ thuộc về con gái họ.
Khuôn mặt cậu bé kia cũng mang nét quen thuộc, dường như từng xin hỗ trợ từ quỹ viện trợ của bệnh viện, nhờ vậy mới cứu được người em trai bệnh nặng.
Người thầy đi cùng bất giác “ồ” một tiếng, nói rằng cậu bé tên Lý Triều Huy này, mệnh cách từng trải qua một biến đổi lớn.
Vốn dĩ là người thân đều mất, phải phiêu bạt không nơi nương náu, nhưng vì gặp được quý nhân, từ chỗ bế tắc mà hóa hanh thông.
Mà nay, mệnh cách của cậu và Chúc Hàm Thanh quả thật là một đôi trời sinh.
Người với người, thật sự có duyên phận sao?
Ngày trước Chúc Dư và Thường Tỉnh vốn không tin.
Nhưng vì Chúc Hàm Thanh, họ đã cầu khấn tất cả chư thần, tin theo mọi luật nhân quả.
Dù cho đó chỉ là những lời huyền hoặc về mệnh lý.
Họ đã đưa Lý Triều Huy về Chúc gia.
Họ hỏi cậu:
“Con muốn gì?”
Cậu chỉ mỉm cười đáp:
“Điều ước của con… đã viết gửi cho tiểu thần tiên rồi.”
Vị tiểu thần tiên sống trên tầng thượng bệnh viện.
Vị tiểu thần tiên mà em trai cậu vẫn thường kể, là người có thể làm được tất cả.
Cậu đã thả đi không biết bao nhiêu chiếc máy bay giấy.
Cậu từng nhìn thấy cô từ một góc tối, nhưng chẳng dám tiến lại gần để cảm ơn hay làm phiền.
Cậu đã cầu phúc cho cô cả ngàn lần, chỉ mong cô trường thọ trăm năm.
…
Tôi lại mơ một giấc mơ.
Lần này, khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên lưng Lý Triều Huy.
Tôi bất chợt muốn leo núi ngắm bình minh.
Thực ra, đó chỉ là một ngọn núi nhỏ và thấp, vốn có thể đi cáp treo lên thẳng đỉnh.
Nhưng tôi cứ muốn tự mình thử một lần.
Quả nhiên, mới leo một đoạn, tôi đã mệt.
Nhưng ánh bình minh trên đỉnh núi thật sự rất đẹp.
Đội y tế đi cùng đã giúp tôi và Lý Triều Huy chụp một bức ảnh lấy liền.
Cậu cẩn thận kẹp bức ảnh ấy vào trong cuốn sổ nhỏ, đó là quyển sổ đã ghi chép đầy ắp mọi điều liên quan đến tôi.
Tôi hỏi:
“Tôi có thể xem không?”
Cậu thoáng sững lại, có chút lúng túng.
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ nói: không xem cũng được.
Nhưng hình như, càng ở lâu bên cậu, tôi càng trở nên ích kỷ, tùy hứng hơn.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Cuối cùng, Lý Triều Huy đành chịu thua, đưa cho tôi.
Gió nhẹ lật qua những trang giấy đã ố vàng.
Trên mỗi trang, đều viết cùng một câu:
“Chúc Hàm Thanh sống lâu trăm tuổi.”
Trang đầu tiên vẽ một cô bé nhỏ nhắn, mỉm cười cong mắt.
Đó là ngày đầu tiên cậu đến Chúc gia.
Cậu viết:
“Tiểu thần tiên hôm nay cười với tôi một lần.”
“Mùa xuân dường như đến sớm rồi.”
HẾT