Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 9



 

Chương 9

 

Về sau là hoảng loạn.

 

“Em thật sự không cần anh nữa sao?”

 

“Hôm nay anh đến Chúc gia tìm em, bị đuổi ra ngoài.”

 

“Cho anh gặp em một lần thôi.”

 

“Nếu em giận vì Bùi Diệu, thì anh đã chia tay cô ta rồi, cô ta cũng đã chuyển sang trường khác rồi. Ở bên cô ta anh mới phát hiện đó chỉ là phút hồ đồ, anh không thật sự thích cô ấy.”

 

“Là cô ta biết rõ anh là vị hôn phu của em nên đã cố tình quyến rũ anh. Nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt mình nữa.”

 

“Hàm Thanh, gần đây anh nghĩ rất nhiều, là anh trước đây chưa đủ chân thành với em.”

 

“Chúng ta có thể trở lại như trước không? Em đã đối xử với anh tốt như thế, anh cũng muốn đền đáp cho em.”

 



 

Cuối cùng là những lời khẩn cầu.

 

“Cho dù bên cạnh em đã có Lý Triều Huy, thêm anh một người cũng không sao đúng không? Anh sẽ không tranh với cậu ta.”

 

“Chỉ cần cho anh ở lại bên cạnh em là được.”

 

“Anh xin em, gặp anh đi.”

 

“Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.”

 

“Không có em, anh không thể sống được. Thì ra trên đời này chỉ có em là thật lòng tốt với anh.”

 

“Gần đây anh luôn mơ thấy chúng ta cùng ngồi đọc sách ở trong sân. Anh muốn sống như thế cả đời.”

 

“Xin em hãy giam anh lại, anh không cần tự do, anh chỉ muốn ở bên em.”

 



 

Tôi chặn anh ta.

 

Anh ta không thể liên lạc với tôi nữa, chỉ còn biết đăng những bài văn sám hối trên mạng xã hội.

 

Đôi khi tôi lướt qua, nhìn thấy Bùi Diệu và anh ta cãi nhau dưới phần bình luận, kéo theo một đám dân mạng hóng hớt.

 

Xem vài cái, tôi thấy không hứng thú, cũng không muốn trở thành tâm điểm bàn tán.

 

Kết quả chưa đầy mấy giây sau, tài khoản của cả hai người họ đều bị cấm bình luận.

 

Từ đó, những gì liên qua đến anh ta ở trên mạng cũng biến mất hoàn toàn.

 



 

Tôi hình như đã mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ, tôi thấy mình vẫn đang ở bệnh viện, nhặt được một chiếc máy bay giấy bên cửa sổ.

 

Ở trên đó, viết một dòng ước nguyện ngây ngô bằng một nét chữ non nớt xiêu vẹo:

 

“Mong cơ thể khỏe lại, được ăn kẹo mút vị dưa hấu.”

 

Một mong ước thật đơn giản.

 

Khỏe lại thì không dễ dàng đến thế, nhưng để một đứa trẻ được ăn kẹo thì với tôi lại quá dễ.

 

Thế là hôm ấy, tôi nhờ quản gia phát cho tất cả những đứa trẻ trong bệnh viện mỗi đứa một túi kẹo mút thật to.

 

Có vị dưa hấu, vị nho, cũng có cả vị cam.

 

Sau đó, tôi lại nhặt thêm được vài chiếc máy bay giấy.

 

Đứa trẻ ấy dường như đã coi tôi là thần tiên, ngạc nhiên vui sướng mà miêu tả kẹo ngon đến mức nào, lại tiếp tục viết điều ước, còn khen tôi là “vị thần tiên lợi hại nhất”.

 

Những mong ước đó đều rất đơn giản:

 

Có lúc là muốn xem pháo hoa, có lúc là muốn vẽ tranh, có khi lại là muốn trồng một chậu hoa nhỏ.

 

Thế là tôi cho phát que phát sáng, hộp màu sáp, rồi tặng mỗi đứa một bó hoa.

 

Chỉ là, tôi chưa từng để ai biết đến sự tồn tại của mình, cũng không đi điều tra chủ nhân của những chiếc máy bay giấy ấy là ai.

 

Không rõ bắt đầu từ chiếc thứ mấy, trên đó xuất hiện thêm một nét chữ khác, ngay ngắn, cứng cáp, mỗi lần chỉ vài từ ngắn gọn:

 

“Chúc sớm khỏe lại.”

 

“Trường thọ trăm năm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vạn sự như ý.”

 



 

Có lẽ là ba mẹ của đứa trẻ ấy đang thay con mình ước nguyện chăng?

 

Tôi từng nghĩ như vậy.

 

Nhưng thật đáng tiếc, sinh lão bệnh tử vốn không do con người kiểm soát, tôi không thể thay họ thực hiện những mong muốn ấy.

 

Sau đó, tôi chuyển viện.

 

Trước khi đi, tôi quyên góp một khoản lớn để hỗ trợ điều trị, nhưng bệnh nhân đủ điều kiện đều có thể xin trợ câp.

 

Ở tầng một, tôi để lại chiếc máy bay giấy cuối cùng, viết duy nhất một câu:

 

“Cố gắng chữa bệnh, tạm biệt ^^.”

 

Chỉ là khi tôi lên xe rời đi, dường như phía sau vang lên tiếng chạy vội.

 

Tôi quay đầu nhìn một cái.

 

Trước cửa là một cậu thiếu niên cao ráo chạy theo, khuôn mặt tôi không nhìn rõ.

 

Cũng có thể, đã qua nhiều năm, tôi không còn nhớ nổi nữa.

 



 

Gió nhẹ lướt qua má.

 

Trong cơn mơ màng, tôi mở mắt, thấy cánh diều trên đầu.

 

Biển xanh cây lá đung đưa trong gió.

 

Bên cạnh tôi là cậu thiếu niên đang lặng lẽ ngồi, dường như đang vẽ gì đó.

 

Những cây sáp màu ấy… quen thuộc đến lạ.

 

Tôi đã phát chúng cho bọn trẻ ở nhiều năm trước, tại sao bây giờ nó vẫn được giữ gìn nguyên vẹn như vậy?

 

Tôi thầm nghĩ.

 

Cậu nhìn sang tôi.

 

Đường nét khuôn mặt hòa dần với giấc mơ.

 

Tôi hỏi cậu:

 

“Lý Triều Huy, trên những chiếc máy bay giấy đó, cậu là đang thay em trai mình ước nguyện với tôi phải không?”

 

Cậu sững người.

 

Rồi khi nhìn tôi lần nữa, trong đôi mắt trong trẻo sạch sẽ ấy mang cả phong cảnh mùa hè đầy nắng đang nhảy nhót trong đó.

 

Cuối cùng, khóe môi cong thành một đường đẹp mắt.

 

“Không phải.” – cậu khẽ nói – “Tôi là đang cầu phúc cho đại tiểu thư.”

 



 

Khi nhà họ Thẩm ép Thẩm Hoài đến xin lỗi tôi, tôi đang ngồi ở sân trước, xem bảng điểm của Lý Triều Huy.

 

Cậu nói sẽ dẫn tôi đi picnic.

 

Sẽ làm cho tôi một chiếc xích đu rồi làm một cánh diều có thể bay thật cao.

 

Và sẽ giành hạng nhất, để không khiến tôi mất mặt.

 

Cậu đều đã làm được.

 

Tôi còn chưa nghĩ ra nên khen ngợi cậu thế nào, thì trước cổng đã vang lên tiếng ồn ào.

 

Mất đi sự che chở và hậu thuẫn của Chúc gia, nhà họ Thẩm thời gian này địa vị tụt dốc thê thảm.

 

Tập đoàn Thẩm thị thu hẹp lại, giờ chỉ là một doanh nghiệp nhỏ với doanh thu hàng triệu tệ mỗi năm.

 

Thực ra, mức ấy cũng đủ để họ sống tử tế rồi.

 

Nhưng một khi đã nếm trải vinh hoa phú quý, thì muốn quay về sống giản đơn đâu có dễ dàng.

 

Từ xa hoa trở lại bình thường, bao giờ cũng là cú ngã đau đớn nhất.

 

Đối với nhà họ Thẩm là thế, với Thẩm Hoài cũng vậy.