Ta mang trong mình giọt m.á.u của kẻ phản diện.
Hắn giơ kiếm kề vào cổ ta, uy hiếp:
"Một là gả cho ta, hai là chết!"
Lòng ta thầm nhủ: Cần gì phải gây khó dễ cho tính mạng mình, vả lại kẻ phản diện này lại khôi ngô tuấn tú.
Thế là ta dốc chén thuốc phá thai trong tay xuống và đáp: "Ta gả!"
1.
Đêm hôm đó, kỳ thực là một sự cố ngoài ý muốn.
Ta vốn chỉ là một thứ nữ trong phủ Thừa tướng, vậy mà vào ngày yến tiệc Nguyên Tiêu lại bị người truy sát.
Chạy qua mấy con phố, ta xông vào một nhã gian trong quán trọ. Nghĩ rằng kẻ nào có thể ngụ tại nhã gian đều không giàu thì cũng sang, những thích khách kia dẫu có to gan cũng không dám đắc tội với quý nhân.
Thế nhưng, nào ngờ, vừa bước chân vào cửa, một bàn tay lớn đã ôm lấy vòng eo của ta.
Toàn thân hắn nóng bỏng, hơi thở nặng nề và gấp gáp phả vào cổ ta. Hắn mở miệng, giọng đầy dục vọng: "Ngươi là thuốc giải sao?"
Ta lập tức hiểu ra, nam nhân phía sau ta đã trúng thuốc.
Hơn nữa... là loại thuốc đó!!
Ta vội vàng gỡ tay hắn ra, giải thích: "Ta không phải, ta bị người đuổi... ưm."
Tay hắn siết chặt eo ta, hôn xuống.
Đầu ta ong lên một tiếng, xong đời rồi!
Tỉnh dậy, ta thấy tay nam nhân vẫn còn ôm eo ta, hơi thở từ từ. Trời chưa sáng rõ, mượn ánh trăng, ta quay mình nhìn hắn.
Cái này không nhìn thì không biết, nhìn một cái thì giật mình kinh hãi.
Đây đây đây... chẳng phải là Thái tử Tề Duệ sao?!
Ta từng nghĩ người trong phòng này là một quý nhân, dù có thất thân, sau này được gả vào làm tiểu thiếp cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nhưng nào ngờ... hắn lại cao quý đến thế!
Quan trọng là, phụ thân ta là phe của nhị hoàng tử, ngày ngày nhàn rỗi chẳng làm gì, chỉ chuyên tâm nghĩ cách hãm hại Thái tử.
Nếu chuyện này bị phụ thân ta biết được thì có khi bắt ta xuống suối vàng bầu bạn với mẫu thân cũng nên.
Thế là, nhân lúc hắn chưa tỉnh giấc, ta đè nén cơn đau, lảo đảo bỏ trốn.
Về phủ thay bộ y phục rách nát kia, không dám nghĩ nhiều, cứ thế mà ta mất đi trong sạch.
Ngày hôm sau, lệnh truy nã dán khắp thành, nói rằng đêm qua Thái tử nghỉ ngơi tại nhã gian Vọng Cảnh Lâu, có một nữ thích khách xông vào, nếu bắt sống sẽ được thưởng trăm lạng vàng.
Cái tên Tề Duệ này thật vô lương tâm, không chỉ hại ta mất thân mà còn vu oan ta là thích khách!
Nhưng lúc này vẫn nên nhanh chóng mua thuốc tránh thai thì hơn. Vừa đến cửa tiệm thuốc, ta liền nghe thấy hai nữ tử thân hình kiều diễm đang than vãn, xem ra là kỹ nữ của thanh lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chẳng biết hôm nay làm sao mà mua thuốc tránh thai cũng bị tra hỏi gắt gao." Một nữ tử nói.
"Đúng vậy, người kia nhìn như là quan binh, vừa thấy ta mua thuốc tránh thai liền đòi tra hộ tịch." Một nữ tử khác nói.
"Ê, ngươi nói xem, có phải liên quan đến nữ thích khách trên cáo thị không?"
"Ngươi nói Thái tử sao?" Hai người hiểu ý, cười đầy mờ ám.
Ta nghe xong, đành ủ rũ quay về phủ. Không mua được thuốc tránh thai, thế này là muốn ép c.h.ế.t ta sao!
Thôi vậy, một lần thôi, chắc không dính đâu nhỉ.
Ta ôm hi vọng, qua một tháng, hai tháng. Sao khuê thủy (kinh nguyệt) vẫn chưa tới!!
*
Đệ đệ của Đại phu nhân là Dũng Bình tướng quân đến thăm, trong phủ bày yến tiệc.
Đi cùng Dũng Bình tướng quân còn có đích tử của ông là Thẩm Hành.
Từ nhỏ hắn đã có lòng với ta, đây là điều ai ai cũng biết. Bởi vậy, mỗi lần ta gặp hắn đều cố tránh xa.
Không phải vì hắn xấu xí, mà là ta và hắn căn bản không có khả năng nào.
Hắn là đích tử của một vị tướng quân uy trấn một phương, còn ta chỉ là một thứ nữ hèn mọn, thân phận một trời một vực.
Thế nhưng, dù trong yến tiệc, phụ thân cố ý sắp xếp chúng ta ngồi xa nhất có thể. Ta vẫn có thể thấy ánh mắt hắn vượt qua từng hàng người, rơi xuống người ta.
Ta cảm thấy buồn bã. Hu hu hu, ca ca đừng nhìn nữa, ta đã thất thân, không còn trong sạch nữa, hai ta càng không thể có khả năng nào.
Đang nghĩ ngợi, người hầu bưng một đĩa cá vược hấp lên.
Ta ngửi thấy, mùi tanh thật nồng. Ọe…
Trong phòng, lang trung bắt mạch cho ta.
Bỗng nhiên mặt hắn lộ vẻ vui mừng: "Chúc mừng đại nhân, thiên kim của phủ quý ngài có tin vui rồi!!"
Phụ thân và Đại phu nhân của ta kinh ngạc hô lên: "Có tin vui rồi?!"
Ngoài phòng, cô, dì chen chúc bước vào hỏi: "Có tin vui rồi?"
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Phụ thân ta vẫn không tin: "Tin vui từ đâu mà đến?"
Lang trung vẫn cười nói: "Đương nhiên là bé trai rồi, xem mạch tượng, chắc là đã được hai tháng."
Ta muốn khóc mà không ra nước mắt, xin ông đừng nói nữa.
Phụ thân ta lạnh lùng nhìn lang trung, âm trầm nói: "Chuyện này, nếu ngươi dám để lộ nửa phần, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Nụ cười của lang trung cứng đờ trên mặt, run rẩy nói: "À... à, tiểu thư chỉ là kinh nguyệt không đều, tiểu nhân sẽ kê mấy thang thuốc an... phi! Điều kinh."
"Cút!" Phụ thân ta gầm lên.
Lang trung lăn lê bò toài chạy mất.