Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 2



Ta sợ hãi không dám hó hé tiếng nào, chỉ thấy ánh mắt phụ thân độc ác, hỏi ta: "Của ai!"

Chưa đợi ta mở miệng, ngoài cửa đã có tiếng vọng vào: "Của ta!"???

Thẩm Hành bước vào, cung kính hành lễ, khí chất tuyệt đỉnh: "Thúc, là của ta."

Ta ngơ ngác hỏi: "Cái gì của huynh?"

Thẩm Hành ngẩn ra một chút, nói: "Của muội là của ta."

Ta vội vàng nói: "Cái gì mà của ta là của huynh?"

Hắn liếc mắt ra hiệu cho ta, như thể đang nói: "Mau nhận đi cho xong chuyện."

Ta nghĩ bụng, nếu để cha biết là của Thái tử, ta cũng chết.

Thế là đành cứng đầu thừa nhận: "Là của huynh ấy."

Phụ thân ta tức giận công tâm, hất tung cả bàn.

Run rẩy chỉ vào ta mắng: "Nghịch tử!"

Chỉ vào Thẩm Hành mắng: "Nghiệt chướng!"

Thẩm lão kéo Lục Hành ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.

Nếu không phải nương hắn và Đại phu nhân kéo lại, chắc hắn đã đánh cho Thẩm Hành tàn phế.

Ta nghe thấy Thẩm Hành nói: "Ta muốn đi xem đứa bé."

Chốc lát, hắn bước vào. Hắn lê lết thân mình, ta vội vàng đỡ hắn.

Không kìm được khóc: "Vì sao huynh lại giúp ta?"

Hắn khó khăn nhếch mép cười: "Không giúp muội, chẳng lẽ trơ mắt nhìn muội bị hủy hoại danh tiếng cả đời sao?"

Hắn bị đánh đến mức tay chân bầm dập, ta khóc: "Có đau không?"

"Đau."

"Nhưng muội đừng lo, từ nhỏ ta đã bị đánh quen rồi, da thịt dày lắm."

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Một lát sau, hắn ôm lấy ta, như trút được gánh nặng, nói: "Tống Tiểu Dư, cuối cùng ta cũng có thể cưới muội rồi."

Ta nghe xong tim đập thình thịch.

Thẩm Hành là một nam nhân rất tuấn tú, tiếc thay lại là một kẻ cuồng si vì tình.

Ngày ta xuất giá nghèo chẳng tả xiết. Các thứ nữ khác trong phủ Tể tướng khi xuất giá đều có mười hòm của hồi môn. Còn ta, chỉ có mười cái hộp nhỏ.

May mắn thay, Thẩm Hành đích thân đến đón rước, mới khiến ta giữ được vài phần thể diện.

Nói thật lòng, ta cảm kích hắn từ tận đáy lòng. Thế nhưng, kiệu hoa mới đi chưa đầy trăm bước, đã bị người chặn lại.

Ta khó khăn lắm mới thành hôn được, ta dễ dàng lắm sao? Kẻ đến hung hăng vô cùng, ta còn nghe thấy tiếng binh giáp loảng xoảng.

Đang tò mò là ai, chưa kịp vén rèm xe đã nghe hắn nói: "Trong kiệu có phải Cửu tiểu thư của phủ Tể tướng không?"

Thẩm Hành đáp: "Đúng vậy, không biết Thái tử điện hạ đích thân giá lâm, có chuyện gì chăng?"

Thái tử???!!!

"Cuộc hôn nhân này không thể thành." Giọng Tề Duệ trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Ta run rẩy khắp người vì lo lắng.

Thẩm Hành: "Xin Điện hạ nói rõ."

Tề Duệ: "Trong bụng Tống cô nương mang cốt nhục của bản cung, ngươi nói xem, Thẩm công tử?"

Ta: !!!

"Người đâu, mang kẻ trong kiệu này về cho bản cung!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta: ???

Thái tử cướp dâu giữa phố, cái cảnh tượng ấy, trăm nghe không bằng một thấy! Sau đó, ta đã được đưa vào Đông Cung như thế nào, ta không còn nhớ rõ nữa.

Bởi vì, ta đã sợ đến ngây dại. Ta chỉ biết Thẩm Hành lại bị Thẩm lão đánh cho một trận tơi bời, rồi bị cha hắn đuổi đi biên quan.

Cũng phải, con trai mình lại vội vã đi làm người đổ vỏ cho kẻ khác, thử hỏi ai mà không tức giận?

Nói thật, ta từ tận đáy lòng cảm thấy có lỗi với hắn.

Ta vào Đông Cung ba ngày, mỗi ngày đều được ăn ngon ở tốt, lại có thái y chẩn mạch, nhưng những ngày tháng này rốt cuộc vẫn chẳng an lòng.

Ngẫu nhiên biết được, không biết nương nương nào trong cung bị Hoàng đế ban thuốc phá thai, ngày uống hai thang.

Mà cung nữ đưa thuốc mỗi ngày đều đi qua Đông Cung. Lòng ta chợt nảy sinh một kế.

Nếu bỏ cái thai này đi, Thái tử sẽ thả ta, mà phụ thân cũng sẽ không g.i.ế.c ta.

Thế là nhân lúc cung nữ đưa thuốc, ta lén đổi thuốc. Nhưng vừa mới bước chân vào cửa, Tề Duệ đã tới ngay sau đó.

Dù  dung mạo Tề Duệ thanh tú, khí chất phi phàm, tài năng nổi bật, nhưng tính tình hắn lạnh lùng, khắp người tỏa ra khí tức "người lạ chớ đến gần", khiến ta sinh lòng sợ hãi.

Tay ta run lên, chén thuốc phá thai trong bát suýt nữa đổ ra ngoài.

Ta hành lễ, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn chén thuốc đó, hỏi: "Trong bát là thứ gì?"

"Là thuốc... an thai."

Hắn cười khẩy một tiếng: "Thuốc an thai? Tống Tiểu Dư, ngươi tưởng Đông Cung là nhà ngươi sao? Nhất cử nhất động của ngươi lại không có ai biết?"

Ta sợ đến run rẩy, nhưng vẫn theo bản năng giữ chặt chén thuốc, không để nó đổ ra.

Tề Duệ nhìn thấy càng thêm tức giận: "Ngươi còn ôm nó, coi như bảo bối sao?"

Ta phản ứng lại, lập tức đặt chén thuốc xuống.

Tề Duệ xoa xoa giữa trán, bước đến gần. Ta mới phát hiện trong tay hắn... cầm kiếm!

Hắn dùng chuôi kiếm nâng cằm ta lên, nói: "Ngươi rất sợ ta?"

Cuối cùng hắn cũng hỏi một câu mà ta có thể trả lời được!

Thế là ta gật đầu, "Ừm!"

Hắn lại cười, lần này cười đầy mờ ám, tim ta thắt lại. Hắn ghé sát vào tai ta, hơi thở ấm áp khiến ta choáng váng, làm ta nhớ lại đêm hôm đó, mặt ta lập tức nóng bừng.

Nhưng lời hắn nói tiếp theo càng khiến ta đỏ mặt tía tai: "Thế nhưng đêm hôm đó, gan ngươi chẳng phải lớn lắm sao?"

Đầu ta "Ầm" một tiếng, đẩy hắn ra theo bản năng.

"Thái tử điện hạ, người tha cho ta đi, cái thai này mất đi, người tốt, ta tốt, mọi người đều tốt."

Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Bản cung không tốt."

Dứt lời, hắn bỗng nhiên rút kiếm kề vào cổ ta: "Hoặc là gả cho ta, hoặc là chết!"

Ta ngây người một chút, nghĩ bụng đằng nào cũng chết, cân nhắc một hồi.

Ta nhận thua!

Thế là ta đổ thuốc phá thai đi: "Ta gả. Nhưng ta có một điều kiện, trăm lạng vàng thuộc về ta."

Mặt Tề Duệ đen đi mấy phần: "Được."

"Ta còn một điều kiện, giúp ta đưa Thẩm Hành trở về."

Mặt Tề Duệ lại đen đi mấy phần nữa: "Không được."

"Vậy ta không gả."

"Ta phái năm mươi tinh binh bảo vệ hắn."

"Vậy hôm nay ta có thể gả."

Tề Duệ "hừ" một tiếng, hất tay áo bỏ đi.