Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 21



Bước ra từ doanh trướng của Tề Duệ, gió ở Phác Thành càng lúc càng dữ dội, thổi lạnh đến thấu xương, ta mới chợt nhận ra, sắp vào đông rồi.

Sau khi hạ được Phác Thành, lương thảo của quân ta đã cạn kiệt, thêm vào việc thể chất của người Trung Nguyên không chịu được lạnh giá, nếu cứ tiếp tục giằng co với phương Bắc, trận chiến này e rằng lành ít dữ nhiều.

Một ngọn lửa trong đầu ta cháy càng lúc càng mãnh liệt, ta đã hạ một quyết định nặng nề.

"Tiểu Dư."

Ta ngẩng đầu nhìn, là Thẩm Hành.

Hắn cười quan tâm hỏi: "Nàng sao vậy? Như mất hồn thế."

"Không sao, chỉ nhớ nhà thôi."

Hắn thở phào cười một tiếng, như một người ca ca an ủi: "Yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn dắt tất cả tướng sĩ và nàng bình an về nhà."

Nhưng sự kiên định trong mắt hắn rõ ràng đã ít đi vài phần so với trước.

Gió tây thổi tung những sợi tóc lòa xòa của hắn, râu lởm chởm trên cằm khiến hắn thêm trưởng thành hơn, nhưng vẫn có thể thấy được sự tươi tắn của hắn trước đây.

Ta nhìn hắn thật sâu: "Thẩm Hành, đa tạ huynh."

"Nói cảm ơn nữa, coi chừng ta giận đó!"

Ta cười: "Được."

Có lẽ, cũng không còn cơ hội nữa rồi...

Ánh hoàng hôn dần dần bị màn đêm nuốt chửng, mang đi sự luyến tiếc của ánh vàng trên trần thế. Ánh trăng lặng lẽ trèo lên cành khô, ngưng đọng nhìn thế gian.

Cuối cùng ta cũng đợi được đến đêm trăng tròn.

Dưới ánh trăng, ta chuyên tâm tập trung vung bút nhanh như gió.

Cho đến khi bàn tay cầm bút không ngừng run rẩy, cho đến khi đầu óc gào thét vì mệt mỏi, chữ "Hết" ở cuối văn hóa thành hình ảnh kép chồng chất lên nhau, cuối cùng ta không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Một tiếng hoan hô làm ta giật mình tỉnh dậy, phương Bắc đã đầu hàng.

Tướng sĩ cười, khóc, chạy, đùa giỡn, quân kỳ bay phấp phới, đón lấy ánh rạng đông của buổi bình minh.

Ta xuyên qua đám đông, không một ai để ý đến ta, trong lòng niềm vui xen lẫn sự cô liêu, bước chân càng lúc càng nặng nề.

Thẩm Hành ngồi trên đống đất, tay cầm lá bùa bình an, thất thần ngắm nhìn.

Phó tướng bên cạnh hắn trêu chọc: "Là do người trong lòng tặng sao?"

Ta nín thở, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của Thẩm Hành: "Chắc là trước khi xuất chinh công chúa Thanh Nguyệt đã lén lút nhét vào áo của ta." Nói xong, vành tai ửng đỏ.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Phó tướng đặt tay lên vai Thẩm Hành: "Nghe nói Tướng quân và công chúa Thanh Nguyệt là thanh mai trúc mã, đôi bên tình nguyện, thật khiến người khác phải ghen tỵ."

Thẩm Hành cười: "Sau này, ta và Thanh Nguyệt kết hôn, nhất định sẽ không thiếu chén rượu mừng của ngươi."

Tiếng cười lúc gần lúc xa, ta rơi những giọt nước mắt may mắn.

Tất cả ký ức của Thẩm Hành về ta, đều biến thành ký ức về công chúa Thanh Nguyệt.

"Tiên tử hoa hạnh" mà hắn gặp hồi nhỏ là Thanh Nguyệt, người thanh mai trúc mã với hắn là Thanh Nguyệt, hai người đôi bên tình nguyện, thiếu niên chinh chiến trở về với công lao, cưới cô nương mình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không bị gò bó bởi thân thế, công chúa và tướng quân, môn đăng hộ đối. Lần này, hắn đã yêu đúng người.

Không lâu sau khi phương Bắc quy hàng, Hoàng đế băng hà, Thái tử thuận lợi đăng cơ, còn Nhị hoàng tử dẫn tam tỷ đến một đất phong giàu có nhất của nước ta.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Không có g.i.ế.c chóc đoạt quyền, mà tam tỷ cũng đã thực hiện được nguyện vọng gắn bó keo sơn, bên nhau đến già với người mình yêu.

Ta lang thang trên thế gian nửa năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thẩm Hành đại hôn.

Một năm đầu xuân nữa, hoa hạnh ở Kinh đô nở rộ, tô điểm thêm vẻ đẹp cho niềm vui này. Ta hào sảng uống rượu ở bữa tiệc thành hôn, lâu lắm rồi không thấy sảng khoái đến vậy.

Thẩm Hành cạn chén không từ chối ai, ta nhân cơ hội đó mà kính hắn một chén. Một ngụm rượu trôi xuống cổ họng, lại thấy Thẩm Hành nhìn ta thất thần: "Cô nương là biểu muội nhà nào vậy, nhìn quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được."

Ta nghe xong sững sờ, tỉnh rượu vài phần, sau đó nói: "Chắc là tướng quân nhận lầm người rồi." Liền vội vàng bỏ chạy.

Đến nơi không người, ta vẫn còn tim đập chân run, sao Thẩm Hành lại thấy ta quen mắt.

Đang suy nghĩ, một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt.

Tề Duệ mặc y phục giản dị không che giấu được khí chất cao quý, bóng hình hắn hòa quyện vào ánh trăng tĩnh mịch, một mình uống rượu.

Nói ra cũng lạ, cốt truyện của ta và Thẩm Hành trong sách đều được thay thế bằng cốt truyện của hắn và công chúa Thanh Nguyệt, nhưng cốt truyện của ta và Tề Duệ lại bị xóa bỏ hoàn toàn, không để lại bất cứ dấu vết nào, mà từ đầu đến cuối Tề Duệ cũng không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.

Cứ như thể ta chưa từng gặp hắn vậy.

Có lẽ, cuộc gặp gỡ đêm đó thật sự chỉ là một ngoại lệ, ta và hắn vốn không nên có bất kỳ giao cắt nào.

Nhìn bóng hình cô độc của hắn, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, hơi men xông lên đầu, những chuyện đã qua của ta và Tề Duệ hồi tưởng trong đầu, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đây chính là lý do ta luôn không dám gặp lại Tề Duệ.

Ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng đó, lại là một vầng trăng tròn hiếm có.

Ánh trăng trong tĩnh mịch tỏa ra ánh sáng trong vắt, ánh bạc như khói như sương bao phủ mặt đất, tựa như ảo ảnh, đẹp đến nỗi không còn chân thực.

"Tiểu Dư."

Ta chợt giật mình, quay đầu nhìn lại, trong men say mờ ảo, Tề Duệ đang đứng trước mặt ta.

Trong lòng ta sóng gió cuồn cuộn.

Khoảnh khắc đó, xung quanh như thể vật đổi sao dời, cảnh tượng giao nhau như thực như mơ.

Hắn cười: "Cuối cùng ta cũng đợi được nàng rồi."

Kết thúc: Khi ta phát hiện tất cả các đoạn tình cảm về ta của Tề Duệ trong sách đều biến mất, để không để Tề Duệ phải cô độc cuối đời, ta đã sắp đặt cho hắn một đoạn tình duyên.

Hắn sẽ vừa gặp đã yêu với nhị cô nương nhà họ Liễu, biểu muội xa của Thẩm Hành, vào ngày Thẩm Hành đại hôn.

Nhưng đêm đó ta thấy Tề Duệ vẫn luôn cô độc một mình, còn tưởng đã xảy ra sai sót gì.

Nào ngờ, nhị cô nương nhà họ Liễu lại chính là ta.

Tề Duệ nói, hắn từng nhiều lần gặp ta trong mơ, còn biết tên ta là gì.

Giấc mơ đó quá chân thực, khiến hắn khắc sâu vào tâm khảm.

Cho nên đêm đó khi hắn gặp ta, còn tưởng mình đang ở trong mơ.

Cho đến tận bây giờ, Tề Duệ vẫn nghĩ ta và hắn kiếp trước đã quen biết và thấu hiểu nhau, kiếp này tìm ta để nối tiếp tiền duyên.

-Hết-