Tướng lĩnh quân ta phát hiện tình báo có điểm bất thường, quyết định hoãn lại tiến trình tấn công Phác Châu, thay đổi chiến lược.
Thẩm Hành khéo dùng chiến thuật, chia binh làm ba đường, dẫn quân đột kích, chỉ sau năm ngày quân kỳ của ta đã cắm khắp Phác Thành.
Nhưng, Bắc quốc không quy hàng. Bởi vì khi ta viết đến đây, trăng tròn đã biến mất.
Mà ngày c.h.ế.t của ta trong sách vẫn hiện ra, không chút thay đổi nào.
Cho nên, dù ta đã thay đổi cốt truyện, chiếm được Phác Châu, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh diệt vong của quân ta.
Ta đột nhiên nhận ra, ta phải viết toàn bộ câu chuyện một cách hoàn chỉnh, mới coi là thành công.
Ta như thường lệ quay về đội y, một y nữ thường ngày thân quen với ta đi đến đối mặt, nàng ấy nắm lấy tay ta: "Ngươi chính là người được điều từ bếp ăn đến giúp đúng không?"
Ta sững sờ: "Ta vốn dĩ là người của đội y mà, ngươi... không nhớ ta sao?"
Trên mặt nàng ấy lộ vẻ nghi hoặc, nhìn ta với ánh mắt xa lạ: "Thật sao, sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Ta nhìn vào mắt nàng ấy, đột nhiên nhận ra điều gì, trong lòng dấy lên một nỗi bất an: "Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?"
Nàng ấy dẫn ta vào đội y, quay sang mọi người hỏi: "Cô nương này nói nàng ấy vốn dĩ là người của đội y, nhưng ta thấy lạ mặt, mọi người có ai quen không?"
Thế nhưng không một ai nói từng gặp ta.
Đầu óc ta lập tức ù đi một tiếng, chợt nhớ lại trước đây tam tỷ nói, sau khi nàng ấy xé mất phần giới thiệu trong sách, câu chuyện biến thành một khoảng trống, mà tỷ ấy cũng bị những người trong câu chuyện lãng quên.
Ta bừng tỉnh, chẳng trách tuy Lục công chúa giả biết lỗ hổng này, nhưng lại không thay đổi số phận, bởi vì cái giá phải trả cho việc viết lại kết cục chính là, người viết lại sẽ biến thành một người vô hình trong câu chuyện này, cô độc muôn đời, cho đến khi chết...
Ta bỗng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, giọng nói mơ hồ của y nữ truyền vào tai ta: "Cô nương, người không sao chứ, ta thấy sắc mặt cô..."
Lời nàng ấy còn chưa nói xong, ta liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tim đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi chạy đến trước trướng của Tề Duệ, nhưng lại không dám bước vào.
"Ngươi là ai? Dám tự ý xông vào doanh trướng của Thái tử điện hạ?"
Một tiếng quát nghiêm khắc làm ta giật mình, tướng sĩ nói chuyện trước đây biết ta là thị nữ của Tề Duệ, đều sẽ cho ta vào.
Ta do dự một chút, quay người định rời đi. "Xoạt" một tiếng, rèm trướng bị vén lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu Dư."
Khoảnh khắc đó, m.á.u toàn thân như thể trào lên, ta bất chấp ánh mắt của những người xung quanh mà chạy tới ôm lấy Tề Duệ.
Tề Duệ giật mình, xoay người một cái ôm ta vào doanh trướng, ta ôm chặt hắn không buông tay, nước mắt trong khoảnh khắc đó như vỡ đê, thút thít nói: "Tốt quá rồi, chàng vẫn còn nhớ thiếp."
Tề Duệ lúng túng an ủi ta: "Thứ lỗi, gần đây công việc bận rộn, không ngờ đã lạnh nhạt với nàng."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà trách hắn, chẳng qua ta không thể nói ra nguyên do, chỉ có thể mặc hắn nghĩ ta đang làm nũng.
Hắn cẩn thận lau nước mắt cho ta, ta lại phát hiện cánh tay hắn có vết thương.
"Không sao, là vết thương cũ trên chiến trường để lại."
Nhưng với kinh nghiệm của ta ở đội y mấy ngày nay, đây rõ ràng là vết thương mới!
Hiện giờ quân ta đã hạ Phác Châu, mà Tề Duệ lại có trọng binh bảo vệ, lẽ ra sẽ không bị quân địch phục kích mới đúng.
Ta thu lại thần sắc: "Chàng đã hứa với thiếp, không giấu thiếp nữa."
Hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũng thú nhận với ta: "Là người áo đen."
Quả nhiên!
"Kể từ khi ta bắt đầu cứu nàng, thỉnh thoảng sẽ có người áo đen đến ám sát ta, nhưng gần đây, bọn chúng càng lúc càng hung dữ."
Ta cúi đầu, giọng khàn đi: "Chàng đừng làm nữa."
"Không được, chỉ cần có thể cứu mạng nàng, bị chút thương tích thì có sao?"
Giọng ta dần kích động: "Chàng cũng thấy rồi đó, cứu được nhất thời, không cứu được cả đời, không bao lâu nữa, ngày c.h.ế.t của thiếp lại sẽ xuất hiện, không chỉ vậy, thiếp sẽ còn liên lụy chàng, nếu sống lay lắt như vậy, thiếp thà c.h.ế.t một cách sảng khoái, như vậy, chàng và thiếp đều được giải thoát."
Thái tử cau mày, không thể tin được: "Ta sẽ tìm được cách, đã có thể thay đổi số mệnh, thì nhất định sẽ còn cách không để nàng chết."
"Vậy thiếp phải đợi bao lâu? Một năm? Hai năm? Hơn mười năm? Thiếp sợ trước đó, chàng sẽ bị người áo đen g.i.ế.c chết, đây vốn không phải là số mệnh của chàng, đừng vì thiếp mà đánh đổi." Ta nói đến cuối, dần dần mất sức.
Tề Duệ ôm chặt ta, ta vùi mình vào lòng hắn tham lam cảm nhận thân nhiệt của hắn. Ta ở trong trướng của hắn một ngày, màn đêm buông xuống, phủ kín y phục đầy đất và sự mơ hồ trong phòng.