Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 4



Trong cung nhanh chóng lan truyền tin tức nhị hoàng tử mất trí nhớ, bây giờ ký ức của hắn chỉ dừng lại ở năm mười lăm tuổi. Và cũng chính lúc này, cuối cùng phụ thân ta cũng dám tỉnh lại rồi.

Trong triều sóng gió ngầm nổi lên, lòng người hoang mang, nghe nói sáng nay có mấy vị đại thần đã cáo ốm xin nghỉ.

Trong cung tổ chức tiệc thưởng xuân, Tề Duệ đã nhiều ngày không gặp, mang theo ta và bé cung nữ kia cùng tham dự.

Ngồi cạnh ta còn có nhị hoàng tử. Hắn vừa thấy ta, liền hớn hở nói:

"Tỷ tỷ xinh đẹp quá."

"Trên người tỷ tỷ có mùi hương gì vậy?"

"Bánh hoa quế này của tỷ tỷ ngon thật, tỷ nếm thử xem!"

Ta cuối cùng không nhịn được: "Nhị điện hạ, kỳ thực, ngài lớn hơn ta."

"Thế à, vậy ta nên gọi ngươi là muội muội à?"

Ta vuốt trán.

Tiếng "muội muội" này vừa thốt ra, cuối cùng Tề Duệ không nhịn được nữa.

Hắn quét ánh mắt sắc lạnh tới, nghiến răng nghiến lợi: "Gọi Hoàng tẩu!"

Nhị hoàng tử nghe xong vẻ mặt khinh thường, khoanh tay: "Thế sao? Ta nghe nói tỷ tỷ ở Đông Cung còn chưa được sắc phong, ngay cả tiểu thiếp cũng không phải, làm sao có thể xem là Hoàng tẩu chứ?"

Tề Duệ tức giận, vươn tay qua người ta túm cổ áo nhị hoàng tử kéo lại, bốn mắt nhìn nhau: "Ai nói nàng ấy là thiếp, nàng ấy là Thái tử phi tương lai."

Ta nghe xong, tim như đập hụt mất một nhịp.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Nhị hoàng tử tức giận nhìn hắn, nói: "Hoàng huynh cũng chỉ đến thế thôi, ngay cả phong một phi tần cũng không làm chủ được, tỷ tỷ theo ngươi thật sự uất ức."

Ta lập tức đánh trống lảng: "Đừng làm tổn thương hòa khí, kỳ thực, ta thật sự không quan tâm đến vị trí Thái tử phi."

Tề Duệ: "Im miệng."

Nhị hoàng tử: "Im miệng!"

Vâng, lúc này bọn họ thật sự rất giống hai huynh đệ.

"Hừ!" Bé cung nữ bên cạnh Tề Duệ dậm chân một cái, lại hờn dỗi bỏ chạy.

Hắn buông nhị hoàng tử ra, thu hồi cảm xúc nhìn ta: "Tối nay chờ ta, ta sẽ qua." Sau đó liền đứng dậy đuổi theo.

Không hiểu vì sao, ta lại thật sự hơi không vui một chút.

Nhị hoàng tử thấy Tề Duệ đã đi, trên mặt lại nở nụ cười, thần bí ghé sát vào ta nói: "Tỷ tỷ, ta nghĩ trước khi mất trí nhớ chắc là ta thích tỷ."

Mắt ta đầy nghi hoặc: "Làm sao mà biết được?"

"Nếu không, vì sao nửa đêm ta lại vượt cửa sổ của tỷ?"

Bởi vì, ngươi muốn g.i.ế.c ta...

Sau khi về cung, ta đợi Tề Duệ rất lâu, nhưng hắn không đến.

Có lẽ quá mệt mỏi, ta mơ mơ màng màng liền đổ người xuống ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, dường như có người đang đẩy ta.

Ta bực bội, vung một quyền tới.

Kẻ đó liền nắm lấy tay ta.

Ta mới nhìn rõ, là Tề Duệ.

Hắn nói: "Nàng ngủ xích vào một chút, nhường chỗ cho ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không rõ vì sao lại cảm thấy tức giận, "Ta không vào."

Tề Duệ: "Nàng nằm bành trướng như vậy, làm sao ta ngủ chứ?"

Mắt ta còn ngái ngủ, giọng nói lờ mờ: "Ai muốn ngủ với ngài, ngài cút đi."

Tề Duệ ngẩn ra một chút, buông ta ra rồi bỏ đi.

Hừ, dỗ dành bé tình nhân xong rồi mới tìm ta, muốn vẹn cả đôi đường, mơ đẹp thật!

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta nghe thấy hai cung nữ đang buôn chuyện.

"Phía Bắc đánh nhau rồi!"

"Nghe nói là Thẩm tiểu tướng quân..., đừng nhắc nữa..., nếu Thẩm tiểu tướng quân..."

"Không phải chứ, Thẩm tiểu tướng quân..."

"Vậy làm sao bây giờ..., Thẩm tiểu tướng quân..."

"..."

"Haizz, ... Thẩm tiểu tướng quân..."

Ta dựng tai lên, nghe mà đau cả đầu, ngoài cụm từ "Thẩm tiểu tướng quân", những lời khác ta hoàn toàn không nghe rõ.

Ta vội vàng xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp mang, đẩy cửa ra hỏi: "Thẩm Hành rốt cuộc bị làm sao rồi!"

Hai cung nữ giật mình, run rẩy hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Thái tử đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt trầm mặc.

Ánh mắt hắn rơi xuống chân ta, di chuyển bước chân đến, bế ngang ta lên.

Giọng hắn vẫn trầm ấm, nghe không rõ cảm xúc gì: "Nàng còn đang mang thai, giá lạnh mùa xuân chưa tan, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

Trong đầu ta toàn là Thẩm Hành, đương nhiên không lọt tai lời hắn nói.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng: "Thẩm Hành làm sao rồi?"

Tề Duệ cười khổ một chút, đặt ta xuống, đang định giúp ta đi giày.

Ta phản ứng lại, giật mình, rụt chân lại, vội vàng giật lấy giày, tự mình mang vào.

Tề Duệ bất đắc dĩ nhìn ta một cái, đứng dậy, lại lấy một chiếc hộp gỗ khác tới.

Lần này, trong hộp gỗ là một chồng thư dày cộp.

Ta vừa nhìn nét chữ, liền biết là của Thẩm Hành.

Trước đây ở phủ thừa tướng, hắn đã không ít lần viết thư cho ta rồi.

Thì ra kể từ khi Thẩm Hành đến biên quan, vẫn luôn gửi thư cho ta, chẳng qua đều bị Tề Duệ chặn lại!

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bảo hắn quay lưng đi, hắn vậy mà cũng ngoan ngoãn làm theo.

Mỗi bức thư đều rất ngắn gọn, chỉ có một câu, nhưng đều là tình cảm chân thành.

"Tiểu Dư, ta đã đến biên quan rồi, nơi đây trời cao vạn dặm, mây dài ngàn dặm, thật hùng vĩ!"

"Tiểu Dư, hôm nay ngoài biên ải tuyết rơi rồi, tuyết này lạnh hơn kinh thành, lạnh thấu xương, kinh thành chắc đã tan tuyết rồi nhỉ, muội đang mang thai, nhớ giữ ấm."

"Tiểu Dư, mấy ngày nay địch quân xâm phạm, ta đại sát tứ phương thật kích thích! Nếu Thái tử có bắt nạt muội, nhớ nói cho ta biết, ta về sẽ thay muội đánh hắn!"

"Tiểu Dư, hôm nay ta nghe một bài hát của người Hồ, rõ ràng là một khúc nhạc hùng tráng, nhưng ta lại thấy bi tráng, có lẽ là nhớ nhà rồi."

Chữ bị làm mờ trước chữ "nhà", theo hiểu biết của ta về hắn, chắc là chữ "muội".

"Tiểu Dư, hôm nay ta dẫn quân phá hủy cứ điểm của địch, tuy bị chút vết thương nhỏ, nhưng không sao, da ta dày lắm."