Ban đầu ta cứ ngỡ mình gả cho Thái tử, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếp. Nào ngờ hắn lại muốn lập ta làm Chính phi!
Không chút nghi ngờ, Hoàng đế không đồng ý, Hoàng hậu không đồng ý, ngay cả một tiểu cung nữ trong Đông Cung cũng không đồng ý.
Nghe nói sau khi ta bị cướp vào Đông Cung thì phụ thân ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Đêm đó, Tề Duệ với vẻ mặt đầy sầu muộn đến thăm ta. Hắn tâm sự nặng nề, nhưng vẫn kiên trì hứa với ta: "Nàng yên tâm, bất kể thế nào, ta cũng sẽ vì nàng mà giành lấy vị trí Chính phi."
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy trong mắt hắn ánh lên một áng chân tình.
Ta vốn dĩ chẳng để tâm gì đến vị trí Chính phi hay không Chính phi, thế là ta an ủi hắn: "Điện hạ, người không cần phí tâm như vậy, ta không sao cả, chí hướng của ta không lớn lao đến thế, làm một tiểu thiếp cũng được."
Tề Duệ nghe xong, bỗng nhiên nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt như thể đã phó thác nhầm chân tình.
"Vì sao điện hạ lại khẳng định như vậy, rằng đứa bé trong bụng ta là của ngài?" Ta hỏi.
Tề Duệ chợt mở to mắt: "Nàng còn từng có nam nhân khác?!"
Ta vội nói: "Không… không phải, ý ta là, vì sao lại xác định là ta?"
Hắn nghe xong, lấy ra một chiếc trâm cài tóc hình hoa hạnh. Ta chợt nhận ra, thì ra đêm hôm đó ta đã đánh rơi một chiếc trâm! Hắn ung dung nói: "Ngày đó sau khi bãi triều, gặp thừa tướng, ông ấy nhìn thấy chiếc trâm cài này trong tay ta, liền hỏi ta muốn tặng cho ai. Ta nói là Lục công chúa không cẩn thận đánh rơi trong cung ta. Ta cố ý nói chuyện phiếm cùng ông ấy, ông ấy nói đây là kiểu dáng mới ra của Đình Hương Các, gần đây rất thịnh hành trong kinh thành, con gái trong nhà ông ấy cũng có một chiếc."
"Nhưng phụ thân ta có bảy người con gái mà."
Nói rồi, hắn lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra, bên trong là mấy chiếc trâm cài tinh xảo và một đôi hoa tai. Sao lại thấy hơi quen mắt? Thì ra, ta đã đánh rơi cả một đống!
"Sau đó ta cầm đống trang sức này đi tìm chưởng quầy của Đình Hương Các, ông ấy một mực khẳng định chính là của nàng."
"Vì sao?"
"Ông ấy nói, bởi vì những thứ này đều là hàng tồn kho đã lỗi thời, nàng đã dặn dò ông ấy, nhất định phải giữ lại cho nàng."
Ta: "..."
"Từ lúc đó, ta đã sai người giám sát phủ thừa tướng, cuối cùng có một ngày, phủ thừa tướng mời lang trung. Người của ta đã mang theo một hộp vàng ép hỏi ông ấy, ông ấy nói nàng kinh nguyệt không đều, theo kinh nghiệm của ông ấy, chắc là sẽ không đều mười tháng." Cái này... nghe ra cũng không có gì sai.
"Tóm lại, nàng cứ an tâm dưỡng thai, bản cung nhất định sẽ không phụ nàng." Lúc hắn nói, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu ấm áp, khiến người nghe an lòng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên hơi ấm lạ thường.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Trời dần tối, Tề Duệ nói muốn ở lại ngủ.
Ta thẹn thùng, từ chối: "Điện hạ, ta ngủ không yên giấc, sợ đá trúng người."
Tề Duệ không cho là đúng: "Không sao, giường lớn."
"Điện hạ, ta không quen, không ngủ được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Duệ không kiên nhẫn nhìn ta một cái, sau đó ôm bổng ta lên: "Vừa hay tập cho quen."
Không tìm được cớ nữa rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta thấy tay chân mình đều vắt ngang qua người Tề Duệ, còn Tề Duệ thì với hai quầng thâm đen lớn dưới mắt đang nhìn ta.
Ta lúng túng buông ra: "Xin lỗi, ta đã nói ta ngủ không yên giấc mà." Tề Duệ khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa giữa trán, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Vừa lúc một cung nữ hầu hạ bước vào. Nhưng nàng ấy nhìn thấy ta và Tề Duệ ngủ cùng nhau, chậu gỗ trong tay "rầm" một tiếng rơi xuống đất. Nàng ấy hai tay bưng mặt, giọng như sắp khóc: "Ngươi... các ngươi vì sao lại ngủ cùng nhau." Rồi nàng ta chạy đi.
Ta ngạc nhiên, nhìn về phía Tề Duệ. Hắn ngẩn ra một chút, sau đó không nói hai lời liền đứng dậy thay y phục, đuổi theo.
Có tình huống xảy ra rồi. Nhắc mới nhớ, trước đây Tề Duệ nói muốn lập ta làm Chính phi, hình như chính là nàng ta đã nói không đồng ý.
Sau đó mấy ngày, Tề Duệ không đến nữa. Chắc là bận rộn dỗ dành bé tình nhân của hắn rồi.
Đêm đến, tẩm cung của ta đón một vị khách không mời. Hắn vượt cửa sổ vào, nhân lúc hắn không đề phòng, ta dùng một chiếc bình hoa đánh cho hắn ngất xỉu.
Thắp đèn dầu lên nhìn, Nhị... Nhị hoàng tử sao?!
Ta trói hắn xong, tốn bao công sức mới lay hắn tỉnh dậy, hắn tỉnh rồi nhìn ta, nói một câu: "Ngươi là ai, ta đang ở đâu, mẹ ta đâu rồi?"
Xong đời, nhân vật chính bị mất trí nhớ rồi sao?!
Ta vừa cởi trói cho hắn vừa nói: "Chuyện này không quan trọng, bây giờ ngươi mau về đi, tuyệt đối đừng nói với người khác ngươi từng đến đây, càng đừng nói ngươi từng gặp ta."
Đôi mắt hắn trong trẻo sáng ngời, hoàn toàn khác với những gì ta từng thấy trước đây, ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, tỷ tỷ."
Hắn đứng dậy, "choang" một tiếng, một con d.a.o găm rơi ra.
Ta khẽ nhếch khóe miệng, nhặt lên trả lại cho hắn: "Phải cất kỹ đồ chơi."
Trước đây, khi ta quản lý tàng thư các ở phủ thừa tướng, ta đã phát hiện một cuốn sách.
Bìa sách là hình vẽ nhị hoàng tử và một nữ tử, tên sách là Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm.
Tốt, ta bị cái tên sách này thu hút rồi. Mở ra xem, mở đầu là giới thiệu nhân vật. Ta chỉ nhớ nam chính là nhị hoàng tử, nam phụ phản diện là Thái tử, phía sau có một trang hình như bị xé mất.
Còn có một nhóm nhân vật, có Hoàng đế, Hoàng hậu, phụ thân ta, Thẩm Hành và ta, còn vài người nữa không quen biết.
Ta mới kinh ngạc nhận ra, thì ra, nơi đây là thế giới trong sách, mà chúng ta đều là nhân vật trong sách.
Thế nhưng, cuốn sách này ngoài phần giới thiệu nhân vật ra, phía sau toàn là trang trắng.
Đi ra khỏi tàng thư các, ta liền bị truy sát, sau đó liền gặp Tề Duệ.