Trên đường về, ta lơ đãng, về cung cũng không để ý thấy Tề Duệ đang đợi ta trong phòng.
Cho đến khi hắn gọi tên ta, ta mới phản ứng lại.
Hôm nay tâm trạng hắn hình như rất tốt, thần sắc thư thái, không như trước đây, mỗi lần gặp hắn, hoặc là vẻ mặt âm u, hoặc là vẻ mặt buồn bã.
"Nàng không vui sao?" Hắn hỏi.
"Ngài rất vui sao?" Ta hỏi.
Hắn trêu chọc: "Ngày thường thấy nàng vô tư vô lo, sao gặp người muốn gặp lại mặt ủ mày chau vậy?"
Hắn biết ta đã đến phủ nhà họ Thẩm.
Ta dứt khoát trêu ghẹo hắn: "Hôm nay trông tâm trạng Điện hạ khá tốt, chi bằng nói ra, để ta cũng vui lây."
Hắn nghe xong cười nói: "Ta đến chính là muốn nói với nàng chuyện này, Phụ Hoàng đã đồng ý, lập nàng làm Thái tử phi."
Ta sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
"Những gì ta đã hứa, nhất định có thể làm được." Ánh mắt hắn dịu dàng, nhưng vẫn toát lên một tia khẳng định.
"À... ý ta là, vì sao ngài nhất định phải lập ta làm Thái tử phi." Ta không hiểu.
Hắn do dự một chút, nói: "Bởi vì trên đời này, chỉ có nàng mới có thể làm Chính phi của ta."
Ta nghe xong mù tịt: "Thế nghĩa là gì?"
Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt ảm đạm: "Ngày đó sau khi trúng thuốc, thái y đã khám bệnh cho ta, ông ấy nói, thuốc đó quá mạnh, ta đã bị tổn thương thân thể, sau này... khó có con nối dõi." Hắn nói một cách nhẫn nại.
Ta như thể nghe được thông tin động trời gì đó!
Tề Duệ... không được nữa rồi?!
Tim ta như bị kim đâm: "Ngài không sợ ta nói ra sao?"
"Nàng sẽ không." Hắn nói một cách khẳng định
"Vì sao ngài lại tin ta như vậy?"
"Vậy nàng sẽ nói ra sao?"
Ta lắc đầu.
Mày hắn giãn ra, mỉm cười thanh thản: "Vậy chẳng phải đã đúng rồi sao?"
Nụ cười đó, là nụ cười ta chưa từng thấy trên gương mặt Tề Duệ, đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng người.
Ta quả thực sẽ không. Bởi vì một khi tin tức "Thái tử không được" bị lộ ra, phe nhị hoàng tử sẽ tìm mọi cách để g.i.ế.c ta, khiến Tề Duệ tuyệt hậu.
Mà ta lại là một người sợ chết, nhất định sẽ không vì tranh chấp các phe phái mà cuốn sinh mạng mình vào đó.
Kỳ thực, còn một khía cạnh nữa.
Đó là, ta bắt đầu thấy có lỗi với Tề Duệ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sinh nhật của Hoàng hậu, trong cung mở tiệc. Ta với thân phận là chuẩn Thái tử phi đương nhiên phải theo Thái tử đến chúc thọ.
Trong tiệc, Tề Duệ vô cùng săn sóc ta. Hắn gắp thức ăn cho ta, bóc vỏ tôm cho ta, thậm chí còn bóc cả nho cho ta!
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Mỗi lần yến tiệc, Tề Duệ đều dẫn bé cung nữ kia theo.
Và lần này, cho dù Tề Duệ quan tâm ta đến đâu, nàng ấy chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Tề Duệ, không còn tùy hứng như trước.
Chỉ có ánh mắt của Hoàng hậu nhìn ta ngày càng lạnh lẽo, như muốn lột da ta!
Ta vội vàng gọi Tề Duệ: "Điện hạ."
Quá ồn ào, hắn không nghe thấy.
Ta ghé lại gần hơn một chút: "Điện hạ."
Cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, cúi người đến gần ta.
"Điện hạ, ta... ta tự mình làm là được rồi."
Hắn nghe không rõ, lại ghé sát vào ta thêm một chút, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt ta.
Gần đến mức cảm giác như sắp hôn nhau rồi!
Ta rùng mình.
"Xoảng" một tiếng, ta giật mình lập tức bật ra khỏi người Tề Duệ.
Ca vũ dừng lại, thì ra là cung nữ hầu hạ Hoàng hậu không cẩn thận làm đổ chén canh, cung nữ và công công đang cuống quýt thu dọn.
Sắc mặt Hoàng hậu nương nương không vui, mặt xám xịt như màu đất.
Ánh mắt bà ấy rơi xuống thân ta, sau đó nở một nụ cười cực kỳ không tự nhiên, nói: "Ngươi chính là Tống Tiểu Dư?"
Ta đứng dậy, cung kính hành lễ, run rẩy nói: "Dạ."
Bà ta lại tiếp lời: "Ngươi là thứ nữ của Thừa tướng, mẫu thân ngươi là ai, trước khi vào phủ thừa tướng làm nghề gì?"
Đầu ta "ong" một tiếng, nhận ra, rằng bà ấy đang cố ý làm khó ta.
Mẫu thân ta là một kỹ nữ, năm đó phụ thân ta tuần du phương Nam nhìn trúng vẻ đẹp của mẫu thân, bất chấp danh tiếng, đã chuộc mẫu thân ta về phủ.
Chỉ tiếc là khi ta tám tuổi, mẫu thân ta bị bệnh không rõ nguyên nhân mà qua đời.
Nhưng lúc đó, bên ngoài đều đồn rằng, mẫu thân ta mắc bệnh từ thanh lâu mà chết.
Cho đến khi mẫu thân ta c.h.ế.t cũng không thể minh oan.
Chuyện đã qua nhiều năm, sớm đã bị người đời quên lãng.
Hoàng hậu không đúng lúc nhắc đến, e rằng đã điều tra rõ thân thế của ta và mẫu thân ta, cố ý gây khó dễ.
Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn Bệ hạ rút lại lời hứa lập ta làm Thái tử phi.
Ta chỉ có thể nói lấp liếm: "Bẩm nương nương, mồ mả của mẫu thân ta đã cao ba thước rồi, thiếp thân đã sớm quên."
Hoàng hậu cười, nhưng lời nói lại sắc bén: "Thái tử phi của triều ta đều là đích nữ của các nhà quý tộc có gia thế, nay Thái tử thương ngươi, Bệ hạ liền cho phép hắn phá vỡ quy tắc này. Nhưng mà, thân thế cũng nên xứng đáng với hai chữ trong sạch mới phải."