Khó Trèo Cao

Chương 72



Mặc dù viêm dạ dày của Quan Tinh Hòa có phần nghiêm trọng, nhưng sau hai ngày truyền dịch, bệnh tình cũng dần dần thuyên giảm.

 

Chờ đến khi cô hoàn thành buổi hòa nhạc đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tháng Tám cũng vừa kết thúc.

 

Trời đã nhá nhem tối, hai người vừa ăn tối xong cùng đi dạo.

Dưới tán cây bên đường, lá vàng lác đác rơi. Gió hè buổi tối thổi qua, mang theo chút ấm áp dễ chịu.

 

Hạ Chước nắm tay cô, nhẹ giọng:

“Dạo gần đây em gầy đi rồi.”

 

“Gầy chỗ nào chứ?” Quan Tinh Hòa ngẩng đầu nhìn anh, “Em còn thấy mình béo hơn ấy.”

 

Anh xoa xoa bàn tay cô:

“Trên tay không còn chút thịt nào rồi. Ngày mai muốn ăn gì, anh nấu cho.”

 

“Thịt kho tàu chua ngọt đi.”

 

Khóe môi anh khẽ cong lên:

“Được. Mấy ngày tới em có bận gì không?”

 

Quan Tinh Hòa lắc đầu:

“Dạo này muốn nghỉ ngơi một chút, chưa có kế hoạch gì.”

 

“Vài hôm nữa công ty anh tổ chức team building ở Disney, em có muốn đi cùng không?”

 

Quan Tinh Hòa bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non:

“Đương nhiên là thích rồi. Nhưng mà… công ty anh toàn lập trình viên mà? Sao lại đi Disney?”

 

Hạ Chước bất lực nói:

“Từ Doanh bày ra đấy. Còn đặt cả khách sạn trong Disney, nói muốn ở lại một đêm cho biết.”

 

“Vậy có cho mang người thân theo không?” Quan Tinh Hòa níu lấy tay anh, “Em đi… có sao không?”

 

Cánh tay Hạ Chước thoáng khựng lại. Hai chữ “người thân” qua làn gió đêm giữa mùa hè, như được phủ một lớp mật ngọt dày đặc, chẳng chút kiêng kỵ mà len lỏi chui vào tai anh.

 

Anh bất giác lại nhớ đến màn cầu hôn chưa thể diễn ra, lặng lẽ cụp mắt xuống.

 

“Không sao cả,” anh mím môi, cố nén ý cười lấp lóe nơi khóe miệng. “Mọi người… đều mang theo người nhà.”

 

“Vậy thì tốt rồi.”

Cô làm nũng, áp sát vào vai anh, “Anh còn nhớ lần tụi mình đi công viên giải trí hồi cấp ba không? Ngày đó em ngồi tàu lượn suýt nữa thì ói luôn, lần này nhất định không chơi cái đó nữa đâu.”

 

Ánh mắt anh chậm rãi dịu dàng hẳn đi.

 

Hồi đó cô cứ tưởng mình bị áp lực thi cử nên nhất quyết đòi chơi trò cảm giác mạnh để ‘giải tỏa’ với anh, ai ngờ lại sợ đến mức khóc toáng lên.

 

“Ừ, không chơi nữa.” Hạ Chước đáp.

 

Đến lúc đó, chỉ cần cô không chơi, anh sẽ ở bên cạnh cô.

 

 

Tháng Tám đúng vào mùa du lịch cao điểm, phòng làm việc của Hạ Chước chu đáo thuê hẳn một chiếc xe buýt sang trọng, còn mua vé nhanh cho tất cả nhân viên.

 

Khi Quan Tinh Hòa bước lên xe, cả khoang lập tức im bặt.

 

Giữa cái nóng mùa hè, cô búi tóc cao, mặc áo thun trắng đơn giản, phối với quần short gọn nhẹ, đôi chân trắng muốt nổi bật rạng rỡ.

 

Vốn đã có nét trẻ trung, dễ thương, hôm nay ăn mặc như vậy càng giống một nữ sinh trung học 17–18 tuổi.

 

“Mấy tuổi rồi? Em gái nhỏ này đi nhầm xe hả?”Một anh chàng mặc sơ mi ngồi hàng đầu bị ánh mắt to tròn kia nhìn đến mức mặt đỏ bừng.

 

Người ngồi cạnh hỏi nhỏ: “Hay là em của ai trong công ty nhỉ?”

 

Đúng thật là em của ai đó…

 

Quan Tinh Hòa vừa định trả lời thì Từ Doanh từ phía sau ló đầu lên, bụp một phát vỗ vào đầu cậu ta:

 

“Đừng nói anh không nhắc nhở chú, đây là bạn gái của Hạ Chước.”

 

“Cái gì?! Từ tổng sao không nói sớm với em!!”

 

Từ Doanh vốn là kiểu lãnh đạo hoà đồng, suồng sã, anh em trong phòng làm việc đều xưng hô thoải mái.

Nhưng Hạ Chước thì khác, tính tình lạnh lùng, năng lực thì mạnh khỏi bàn, chỉ cần nói vài câu cũng có thể khiến người khác câm nín vì… quá đúng.

 

Người người vừa kính vừa sợ.

 

Nắng chiều xuyên qua cửa kính xe. Hạ Chước không biết đã lên xe từ khi nào.

 

Cậu nhân viên vừa bị Từ Doanh đập đầu giật nảy mình, rụt rè chào:

“Hạ tổng chào anh ạ.”

 

Hạ Chước chỉ khẽ gật đầu. Nhưng khi cúi nhìn Quan Tinh Hòa, giọng nói liền dịu xuống hẳn:

“Sao đứng ở đây?”

 

“Em đang nói chuyện phiếm với anh ấy mà.”

 

“Đúng đúng, em đang nói chuyện với chị dâu đây!” Thanh niên bật cười gượng gạo, lập tức đứng nghiêm.

 

Hạ Chước dường như rất hài lòng với cách gọi đó, ánh mắt sắc lạnh cũng dịu đi, ánh nắng bên ngoài phủ lên khuôn mặt khiến anh có vẻ ấm áp hơn thường ngày.

 

“Đi thôi.” Quan Tinh Hòa kéo anh ngồi xuống, thì thầm, “Nhân viên của anh sao ai cũng sợ anh vậy?”

 

“Không có đâu.” Hạ Chước trả lời thản nhiên.

 

Quan Tinh Hòa không hỏi nữa.

 

Disney khá xa trung tâm thành phố, đường đi lại xóc nảy. Quan Tinh Hòa dựa vào vai anh ngủ mất.

 

Cô không biết rằng cả xe đang… lặng lẽ nhìn về phía này.

 

Đó chính là Hạ tổng lạnh như băng mà mọi người biết đấy.

 

Gần như chưa ai từng thấy anh dịu dàng như thế mắt cụp xuống, vai vẫn giữ nguyên không động đậy, chỉ vì để bạn gái ngủ yên.

 

Mọi người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Chỉ có Từ Doanh là không ngạc nhiên, đang ung dung uống ly trà sữa mà đồng nghiệp mới mua tặng.

 

Có người hóng hớt ghé lại hỏi nhỏ:

“Từ tổng, Hạ tổng với bạn gái là quen nhau khi nào vậy?”

 

Từ Doanh gác chân, liếc mắt đầy ẩn ý:

“Dựa vào gì mà anh phải nói cho mày biết?”

 

Anh chàng kia cười nịnh: “Nghe nói Disney có đùi gà tây ngon lắm, để lát nữa em mời anh.”

 

Từ Doanh giơ hai ngón tay, làm ký hiệu “2”.

 

Người kia cắn răng: “Rồi, 2 cái thì 2 cái…”

 

Lúc này Từ Doanh mới thỏa mãn, hạ giọng:

“Họ là thanh mai trúc mã, quen nhau từ cấp hai, cấp ba.”

 

“Còn nữa,” Anh nhướn mày. “Cô bạn gái đó… vẫn luôn gọi cậu ta là ‘anh trai’.”

 

“Tê——”

Mấy người xung quanh nghe xong rùng mình nổi da gà.

 

Nhưng nghĩ đến cảnh một cô gái như thiên thần nhỏ gọi người yêu là “anh trai”, cũng thấy mềm lòng không ít.

 

“Coi như anh nói hết nội tình rồi đó, đừng lỡ miệng nói ra ngoài. Anh mày cũng sợ cậu ấy lắm.”

 

Thanh niên kia vội bịt miệng, “Yên tâm, im như thóc!”

 

Chuyện của Hạ tổng, ai dám tám bậy?

 

 

Xe rẽ vào con đường nhỏ, chỉ chốc lát sau, tòa lâu đài cổ tích đã hiện ra trước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong xe bắt đầu xôn xao nhẹ, Quan Tinh Hòa mở mắt lờ mờ, mới nhận ra mình đã ngủ dựa vào vai Hạ Chước suốt đường đi.

 

Cô dụi dụi mắt, nhìn đỉnh lâu đài nhọn cao phía xa, ánh mắt sáng rỡ:

“Đến rồi sao?”

 

“Ừ.”

Hạ Chước nhấc vai một chút, hai tiếng giữ nguyên tư thế, ai mà không ê ẩm?

 

Bàn tay nhỏ mềm của cô nhẹ nhàng đặt lên cổ anh, xoa bóp hai cái:

“Đau lắm hả? Lần sau như vậy thì đánh thức em là được rồi.”

 

“Không đau.” Hạ Chước nghiêm túc. “Anh chỉ giãn vai thôi.”

 

Anh thấy gò má trắng nõn của cô in hằn vết ngủ, hơi ửng hồng như một quả táo chín, đáng yêu không tả được.

 

Khóe môi anh khẽ nhếch, đưa tay nhẹ vuốt qua má cô.

 

“Anh làm gì thế?”

 

Hạ Chước sợ cô giận: “Không gì đâu. Mau chuẩn bị xuống xe đi.”

 

Xe đúng lúc dừng lại ở rìa khu vực công viên, mọi người liền như học sinh tiểu học đi dã ngoại, xếp hàng lần lượt xuống xe.

 

Quan Tinh Hòa và Hạ Chước ngồi ở hàng cuối, bước xuống cũng chậm rãi hơn một chút.

 

Người vừa mới nghe được mấy chuyện tám nhảm liền không nhịn được mà đi chậm lại, muốn nghe thử xem cô gái nhỏ kia có thật sự gọi Hạ tổng là “anh trai” hay không.

 

Kết quả chỉ mới liếc qua một cái, đã thấy cô gái nhỏ với một dấu hằn in trên má, hơi đỏ ửng lên, cô còn ngó ngang ngó dọc một cách vô thức, giống hệt một con thỏ nhỏ tò mò, đáng yêu không chịu nổi.

 

Người kia không nhịn được khẽ bật cười: “Phụt!”

 

Quan Tinh Hòa ngơ ngác chớp mắt: “Sao vậy?”

 

Cô sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì à?”

 

“Không… không có gì, Hạ tổng hai người cứ chơi vui vẻ, tôi đi trước.” Người kia không dám nhìn vào ánh mắt của Hạ Chước, quay người chạy thẳng về phía Từ Doanh.

 

Quan Tinh Hòa quay lại nhìn Hạ Chước: “Trên mặt em thật sự có gì à?”

 

Cô không trang điểm, chỉ bôi một lớp kem chống nắng, lo là mặt mình bị dính gì đó.

 

“Không có.” Hạ Chước dịu dàng an ủi.

 

Quan Tinh Hòa không tin, ngồi xổm xuống lục tìm trong túi, cuối cùng cũng moi ra được một cái gương nhỏ.

 

Cô chỉ liếc gương một cái, liền ngẩng đầu lên trừng Hạ Chước giận dỗi: “Em biết ngay là anh lại gạt em.”

 

“Không có mà.” Hạ Chước nhẹ nhàng vuốt vết hằn do ngủ để lại trên má cô.

 

Qua một lúc, chỗ đó chỉ còn lại một dấu mờ nhạt.

 

Anh cúi người lại gần, hơi thở ấm áp phả qua.

 

Dường như rất ít khi nói ra lời đường mật như thế, ngay cả anh cũng có chút ngượng ngùng mà rũ mắt xuống: “Thật… đáng yêu.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Giọng anh rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng, phả bên tai khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.

 

Mặt Quan Tinh Hòa “bừng” đỏ lên, màu hồng kia hòa làm một với vết ngủ hằn trên má.

 

“Anh từ khi nào lại biết nói những lời như vậy?” Cô nén cười, khẽ liếc mắt nhìn anh.

 

Nhưng mấy lời Hạ Chước nói không phải cố tình, anh chỉ là… thật sự cảm thấy như vậy.

 

Quan Tinh Hòa một tay dụi mặt, tay còn lại kéo lấy tay anh.

 

Hôm nay nắng đẹp, Disney đông nghịt người.

 

Quan Tinh Hòa không muốn chơi mấy trò cảm giác mạnh, nên hai người cùng nhau xếp hàng vào trò cưỡi ngựa gỗ xoay tròn.

 

Ở chỗ này toàn là trẻ nhỏ cao đến eo Quan Tinh Hòa, nhảy nhót kéo tay người lớn, tò mò quay lại hỏi: “Chị ơi, sao chị không đi tàu lượn siêu tốc?”

 

“À, không đi.”

 

Cô bé giọng non nớt, “Chị sợ đúng không?”

 

Quan Tinh Hòa nghiêng đầu nhìn cô bé, chớp chớp mắt: “Chị không sợ đâu, thế còn em? Sao em lại ở đây, không đi tàu lượn siêu tốc?”

 

Cô bé xụ mặt, chống nạnh, “Mẹ nói em chưa đủ tuổi, không được đi, chứ em không có sợ.”

 

“A, vậy là chị cũng không sợ, chỉ là bạn trai chị sợ nên chị không đi thôi.” Quan Tinh Hòa cười híp mắt nhìn sang Hạ Chước, thấy anh nhếch môi cười bất đắc dĩ.

 

Cô bé mở to mắt nhìn.

 

Chú kia ăn mặc giống ba quá, hơn nữa nhìn có vẻ rất nghiêm khắc, không hay cười, sao lại sợ tàu lượn siêu tốc được?

 

Cô bé l.i.ế.m cây kem, hít một hơi thật sâu rồi lớn tiếng hỏi: “Chú ơi, lời chị nói có đúng không?”

 

Quan Tinh Hòa “phụt” cười thành tiếng.

 

Cô nhìn thấy nửa khuôn mặt Hạ Chước tối sầm lại, suýt không nhịn nổi cười nữa.

 

Mẹ cô bé vội vàng kéo cây kem ra khỏi miệng con: “Gọi là anh, gọi là anh, gì mà chú với bác.”

 

Cô bé không chịu, kiễng chân giành lại cây kem: “Nhưng anh ấy trông giống ba thật mà.”

 

Mẹ cô bé ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi cặp đôi: “Xin lỗi nhé, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

 

“Không sao.” Giọng Hạ Chước vẫn nhàn nhạt, anh cúi mắt nhìn cô bé đang nhảy nhót trước mặt, “Chị con nói đúng đấy.”

 

Cô bé sững sờ, một tay còn dang ra, không dám giành lại kem nữa.

 

“Chú… thật sự sợ hả?”

 

Ra khỏi trò ngựa gỗ xoay tròn, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả bầu trời.

 

Quan Tinh Hòa kéo tay Hạ Chước: “Đi thôi, chú ơi, đi ăn chút gì nhé.”

 

Anh cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô: “Đừng nháo.”

 

“Ôi, em nói đùa thôi mà.” Quan Tinh Hòa ôm cánh tay anh, “Em chỉ đùa với con bé thôi, sao anh lại thừa nhận vậy, vừa nãy con bé nhìn anh lạ lắm rồi đó.”

 

Ngón tay anh khẽ động, rồi chậm rãi đan vào tay cô.

 

“Em nói gì, thì là như vậy.”

 

Gió nhẹ thổi tới, mang theo chút ấm áp.

 

Dường như trái tim Quan Tinh Hòa cũng tan chảy, khóe môi cô cong lên, “Người ta gọi anh là chú, anh không tức giận à?”

 

Ánh hoàng hôn rơi xuống, một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.

 

“Không sao cả.”

 

“Dù gì thì, anh hay chú cũng không khác mấy.”

 

Đều là người lớn, đều có tư cách ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, cưng chiều cô.

 

Quan Tinh Hòa nghiêng qua hôn lên má anh, đưa tay tháo chiếc khuy đầu tiên trên áo sơ mi anh.

 

“Chắc tại mỗi lần anh đều ăn mặc chỉnh tề thế này, nên người ta mới thấy anh chững chạc.”

 

Đôi mắt cười của cô lấp lánh dưới hoàng hôn: “Nhưng em lại thích sự chững chạc đó.”

 

Trong mắt Hạ Chước cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, anh trìu mến vuốt má cô.

 

Hai người cuối cùng còn đi dạo một vòng trong cửa hàng nhỏ, Quan Tinh Hòa mua mấy món quà lưu niệm, nhưng vì nể mặt “uy nghiêm” của Hạ tổng, cô không bắt anh đội chiếc băng đô thú nhồi bông dễ thương kia.

 

❤️❤️❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com